Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 365

Cập nhật lúc: 2024-08-01 14:27:54
Lượt xem: 220

Từ lúc chúng nó đẻ trứng được, Chu gia muốn ăn trứng đã không cần phải lên trấn mua nữa: "Có lẽ g.i.ế.c hai ba con là đủ ăn cái Tết rồi."

"Nếu thật sự không đủ, thì đến chỗ bán dê một chuyến." Dư thị đứng bên cạnh nhìn, bây giờ bà ấy cũng đã gần như hiểu được suy nghĩ của Diệp Gia: "Nhà ta không nhiều người, mua nửa con dê cũng đủ ăn rồi."

Diệp tứ muội cười một tiếng: "Neu không mua được thịt cừu thì kêu A Cửu đi săn thú rừng về ăn cũng được."

"Đừng có mạo hiểm đi săn thú rừng vậy, trời lạnh như thế, tuyết đã phủ kín núi rồi. Ngươi thật sự yên tâm để một mình hắn ta chạy vào núi tìm thú rừng ư? Vả lại, cũng đâu phải toàn ăn thịt, chỉ ăn thịt thì sao mà được, còn phải làm thêm một số món đa dạng khác nữa...' Muốn ăn rau quả trong thời buổi này, trừ khi có thể xây nhà kính, nếu không thì chỉ có thể gặm vài miếng củ dền, củ cải và dưa chua.

"À đúng rồi, nương, tướng công đã về chưa ạ?"

"Ăn Tết thì tự nhiên sẽ về thôi." Dù có ở đâu, đến Tết cũng phải trở về.

Diệp Gia gật đầu: "Vậy được, ta sẽ kêu tướng công đi câu vài con cá."

Chu Cảnh Sâm vừa về đã nghe Diệp Gia muốn mình đi câu cá. Phía sau hắn còn có Liễu Nguyên theo đuôi đang lì lợm la l.i.ế.m muốn tới cọ cơm, và Tôn Ngọc Sơn, một kẻ khó lắm mới được nghỉ ngơi tới Chu gia thăm cha và cháu trai ruột thịt của mình. Vào giữa tháng mười hai, Oghuz mang binh trở về căn cứ. Tái Lợi Khắc đã bị áp giải đến Luân Đài, người Turkic cũng bị đánh đến rút khỏi trấn Lý Bắc. Bây giờ còn chuyện phải đàm phán với người Turkic như thế nào, vẫn phải nghe phản hồi từ Đô hộ phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-365.html.]

Còn chuyện của Thẩm Hải vẫn luôn treo đó chưa giải quyết, không phải là không có chứng cứ, cũng không phải vì Oghuz sợ người của Thẩm gia, mà là cả hai bên đều không muốn chuyện mình phát hiện ra mỏ Tằng Thanh bị lộ ra ngoài, ai cũng muốn độc chiếm. Hai bên vô cùng ăn ý mà giấu diếm chuyện này.

Bây giờ, trọng tâm cuộc tranh chấp giữa hai bên đã không còn là việc giữ lại mạng sống của Thẩm Hải nữa, mà là làm cách nào để không để lộ chuyện mỏ Tăng Thanh ra ngoài trong khi loại bỏ đối phương. Không thể không nói, người Thẩm gia thật sự không coi Oghuz ra gì. Một kẻ ngoại lai xuất thân từ gia đình trắng mà lại dám ngang nhiên lợi dụng thế lực trong nhà để tới chèn ép các quan viên khu đóng quân. May mà Oghuz mới đến, nên móng vẫn chưa vững, nếu không làm sao tới lượt người Thẩm gia đi quậy?

Để chuyện đó qua một bên, khi Oghuz trở về, cuối cùng Chu Cảnh Sâm đã có thể thở phào một hơi.

"Câu cá? Tới đâu câu cá được?" Hắn còn chưa cất lời, Liễu Nguyên đã từ bên cạnh hắn lò đầu ra hỏi: "Ở gần đây cũng không có hồ... Ô, đệ muội, không lẽ ngươi còn nhớ thương hồ cá nhỏ phía sau khu luyện tập ở khu đóng quân bọn ta sao?”

"Không thể nhớ thương à?" Diệp Gia đã đến đó vài lần, cái hồ nọ sâu thật sự, còn có cá bên trong.

"Cũng không phải là không thể nhớ thương... Chỉ là ta không ngờ rằng đệ muội ngươi mà lại đặt trong lòng nhớ thương. Còn nữa, cái khu đất đó, ngoại trừ Doãn An làm ra vẻ đến đó giặt quần áo, thì ngày thường cũng không có ai đến. Cũng chẳng ai nhớ nơi đó có cá." Liễu Nguyên nhìn Diệp Gia như thể đã thấy được đồng đạo của mình, hắn ta đã gặp được nhiều người vậy rồi, cũng chỉ có Diệp Gia nhìn thấy cái hồ kia lại nghĩ tới việc ăn: "Đệ muội biết nướng cá à?"

Diệp Gia đương nhiên biết nướng cá, cá kho tộ, cá canh chua, canh đầu cá đậu phụ, nàng đều biết làm. Chỉ có điều sau khi đến đây, nàng đã ít ăn hơn.

Thấy Diệp Gia gật đầu, Liễu Nguyên lập tức phấn chấn lên. Hôm nay hắn ta đã quyết định sẽ ăn ké cơm ở Chu gia, vậy thì không bằng hôm nay cứ ăn cá đi. Đúng lúc bọn họ cũng đang có hơn mười ngày nghỉ phép, Liễu Nguyên một người độc thân nhàn rỗi không có việc gì làm: "Vậy được rồi, chúng ta đi câu cá nào!"

Loading...