Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-08-01 14:53:27
Lượt xem: 98
Lặng lẽ rũ mi mắt xuống, Chu Cảnh Sâm thu lại sắc thái âm u tăm tối trong đôi con ngươi sâu thẳm của mình, hơi thở bình ổn đến mức không thể nghe ra được một chút manh mối nào: "Gia Nương, ngày mai ta phải dẫn người đi đóng quân và trấn giữ ở trấn Lý Bắc ít nhất là một tháng.
Trên thực tế, Chu Cảnh Sâm được ủy nhiệm giữ chức giáo úy của khu đóng quân. Hơn nữa chức vị giáo úy khu đóng quân này cũng không xuất sắc hơn người như Thẩm Hải Ngưu, đương nhiên không đơn thuần là chỉ doanh trại đóng quân ở trấn Đông Hương, mà là cả huyện Kashgar. Dưới huyện Kashgar còn có năm thị trấn, tổng cộng binh lực xấp xỉ khoảng hai mươi lăm ngàn người. Tô Lặc Đồ lại to gan thu gom binh lực rời rạc phân tán ở huyện Kashgar vào trong tay một mình Chu Cảnh Sâm.
Tiếp nhận nhiều người như vậy chỉ trong một lần, muốn thu binh lực lại để cho mình sử dụng thì đương nhiên cần có thời gian và tinh lực. Nhất là những người này lại chỉ có số ít là tân binh vào quân doanh cùng đợt với Chu Cảnh Sâm, còn đâu đa phần đều là những người lính già lõi đời đã lặn lộn trong quân doanh nhiều năm. Đương nhiên những người lính già từng trải này sẽ không chịu phục tùng một vị giáo úy mới nhậm chức như Chu Cảnh Sâm.
Mau chóng ổn định tình hình ở trấn Đông Hương, rồi kế tiếp đó dĩ nhiên sẽ là trấn Lý Bắc. Cứ ổn định binh lực của hai trấn này trước rồi sau đó lại từng chút từng chút xử lý những người kia sau.
Đương nhiên nguyên nhân khiến Chu Cảnh Sâm chọn bắt tay từ trấn Lý Bắc không chỉ vì tình hình ở trấn Lý Bắc tương tự như trấn Đông Hương, mà nguyên nhân sâu xa hơn là vì trấn Lý Bắc là trấn sát với biên giới phía bắc, phía bắc nhìn thẳng vào thảo nguyên còn phía tây lại nằm trực diện với sa mạc, được xem như là cửa ngõ giao lưu đối ngoại với bên ngoài của vùng biên cương tây bắc Đại Yến. Suốt bao năm phải gánh chịu thảm họa chiến tranh và sự quấy nhiễu từ bọn mã phi, rất nhiều vấn đề đều tích lũy gom góp lại thành những viên ngọc nằm chìm sâu dưới lòng đất, vấn đề vẫn luôn không được giải quyết một cách hiệu quả và triệt để. Hiện giờ trọng trách này lại rơi xuống đầu Chu Cảnh Sâm, hắn sẽ không mặc kệ mà không can thiệp.
Diệp Gia hiểu rõ cả. Hắn chỉ mới nhắc sơ đến trấn Lý Bắc thôi là Diệp Gia đã lập tức đoán được hắn đi làm gì rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-433.html.]
Nàng suy tư trong giây lát rồi gật đầu nói: "Chàng cứ đi đi. Chu gia đã có ta trông coi."
Chu Cảnh Sâm thấy nàng đáp ứng dứt khoát như vậy thì trong lòng lại có một loại cảm xúc không thể diễn tả nổi bằng lời. Trước kia là lo Gia Nương ít dành tình cảm cho hắn, cảm thấy có được rồi sẽ yên tâm hơn chút. Nhưng lâu dần, trải qua những ngày chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trong lòng Chu Cảnh Sâm cũng không hề được an ủi, mà trái lại còn càng thêm rối ruột rối gan. Có lúc thậm chí hắn còn nảy ra những ý nghĩ hoang đường, nghĩ nếu Gia Nương mang thai hài tử của hắn thì liệu nàng có càng thêm để tâm đến hắn hay không. Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại đè ý nghĩ này xuống, hắn tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện lấy hài tử ra để khống chế Diệp Gia này.
Lúc này thấy dáng vẻ Diệp Gia đang không ngừng chuyển động con ngượi, lúc thì rơi xuống trên người hắn, lúc lại vội thu ánh nhìn trở vê, Chu Cảnh Sâm liên không nhịn được mà than vấn: "Gia Nương, trấn Lý Bắc cách đây không xa. Nếu ngày thường nàng có rảnh rỗi thì nhớ đến thăm ta."
"Ừm wm." Diệp Gia chờ hắn lau khô tóc nàng đến không còn sót lại giọt nước nào mới nhấc tay sờ lên thắt lưng hắn.
Bàn tay đang gấp khăn vải của Chu Cảnh Sâm bỗng ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn về phía nàng với vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.
"Những vết thương trên người chàng là sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, đáp: "Bị một ít vết thương ngoài da mà thôi."