Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-08-11 11:58:05
Lượt xem: 201
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, anh đang nghĩ gì vậy?
Kiều Nghệ ngồi chồm hổm ở bên chân Người đẹp ốm yếu, gầm grừ hỏi thăm.
Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, ngồi xổm song song cùng một chỗ với hổ trắng nhỏ.
“Tôi lấy con mồi của Ngao Ngao và Đại Bạch để trao đổi, Ngao Ngao có tức giận không?”
Kiều Nghệ liếc nhìn Người đẹp ốm yếu bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Grừ grừ” Không đâu, con mồi không có thì lại săn bắt thôi, rau củ thì không phải lúc nào cũng đổi được.
Mặc dù trên núi cũng có thể đi tìm rau dại, nhưng trước kia Kiều Nghệ sống trong thành phố, nên không biết dáng dấp của rau dại ra sao, cũng không biết Người đẹp ốm yếu có biết không, cho nên chỉ có thể trao đổi với người dân trong thôn Đường Hà.
Mà săn bắt đối với cô và hổ mẹ chỉ là một bữa ăn sáng, tại sao lại phải tức giận?
Kiều Nghệ liếc mắt nhìn hổ mẹ, nó có vẻ cũng chả quan tâm lắm.
“Ngao Ngao không tức giận thì tốt.” Thẩm Chi Hủ vươn tay ra, vuốt ve từ đầu tới đuôi của hổ trắng nhỏ.
Lúc đầu hổ trắng nhỏ còn thấy thoải mái, lúc Người đẹp ốm yếu sờ đến đuôi của cô, cô đột nhiên kinh ngạc, muốn nổi giận. Nhưng thấy dường như Người đẹp ốm yếu không phải cố ý, chỉ có thể hậm hực bỏ qua chuyện này.
“Grừ grừ” Chúng ta phải đi tới căn cứ Hoài Long sao?
Kiều Nghệ nhớ tới những thôn dân nhiệt tình trước cửa, đám người Lý Tông Húc cũng tới xem, có vẻ cũng muốn nói gì đó với Trình Dao.
Cô vừa nghĩ như vậy, đám người Lý Tông Húc lại chạy ra, Lý Hủy đứng ở phía cuối cùng lén lút nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Chi Hủ.
Kiều Nghệ: ???
Sao cô lại cảm thấy có gì rất kỳ lạ nhỉ?
Khi cô còn đang nghi hoặc thì Cao Hoằng Khải đi tới, nói với Thẩm Chi Hủ: “Anh Thẩm, anh thu dọn xong đồ đạc rồi hả?”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng.
“Đúng rồi, anh Thẩm biết tại sao bọn Lý Tông Húc lại chạy đến đây không?”
Thẩm Chi Hủ không lộ ra vẻ mặt nghi ngờ như Cao Hoằng Khải mong đợi, vẻ mặt của anh không hề thay đổi, anh ta giơ tay lên xoa xoa sau gáy, chủ động nói rõ tất cả.
“Anh Thẩm, anh nói Lý Tông Húc nghĩ thế nào, vậy mà không muốn theo chúng ta về căn cứ Hoài Long, anh ta chuẩn bị ở lại thôn Đường Hà.” Nghe nói tối hôm qua Lý Tông Húc tìm người chủ sự của thôn Đường Hà, quyết định ở lại đây.
“Chẳng có gì kỳ lạ cả” Ngoài ý muốn của Cao Hoằng Khải, Thẩm Chi Hủ lại cất tiếng nói.
Nếu Lý Tông Húc muốn dẫn theo đám Trương Tuệ Ninh về căn cứ Hoài Long trước mới là quyết định không sáng suốt.
Có thể điều khiển bầy ong biến dị, người phụ nữ Hà Nguyệt Liên kia hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú?
Thẩm Chi Hủ rủ mắt, che giấu sự lạnh lẽo trong đáy mắt.
“Hả?” Vẻ mặt của Cao Hoằng Khải có hơi ngơ ngác, nhưng thấy Thẩm Chi Hủ không có ý giải thích, anh ta chầm chậm nói: “Vừa nãy tôi ở bên ngoài nghe thấy bọn họ nói chuyện, nói là Trương Huệ Ninh cảm thấy sống ở thôn Đường Hà thoải mái hơn, thích hợp để đàn ong biến dị của cô ta sinh trưởng, sau khi suy nghĩ thì quyết định ở lại thôn Đường Hà.”
Kiều Nghệ ở bên cạnh nghe xong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trái lại Thẩm Chi Hủ lại có vài phần ngạc nhiên, ngạc nhiên vì Trương Huệ Ninh lại vì đàn ong biến dị mà đưa ra quyết định này.
Đúng lúc này, Trình Dao đi ra, nàng nhìn thấy hai người vẫn còn đang trò chuyện, đột nhiên nói: “Anh thu dọn xong đồ đạc rồi sao? Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
“Tôi đã thu dọn đồ đạc xong rồi, bây giờ tôi lên xe ngay đây.” Cao Hoằng Khải xoa dầu vào lòng bàn chân rồi leo lên xe cải tiến.
Trình Dao bật cười, nhưng khi liếc mắt nhìn về phía Thẩm Chi Hủ thì nụ cười đã phai nhạt đi rất nhiều, suy nghĩ một lát, nàng nói: “Vụ đổi chác kia thế nào rồi?”
Thẩm Chi Hủ cảm thấy khó hiểu, nhìn cô một cái không nói gì.
Trình Dao sờ sờ mũi, đành phải nói thẳng ý định của mình: “Ở chỗ tôi cũng có rau củ, anh có muốn đổi không?”
Ở trong không gian ngọc bội của nàng có thể gieo trồng cây nông nghiệp, nàng và những đồng đội của mình ăn không hết, lại thấy Thẩm Chi Hủ đổi thịt lấy rau nên cảm thấy hứng thú, nảy sinh ý muốn trao đổi với Thẩm Chi Hủ.
“Nhưng tôi hết con mồi rồi.”
“Không, tôi muốn đổi tinh hạch.”
Thẩm Chi Hủ thường mang theo đám hổ trắng nhỏ hành động một mình, chắc chắn ở trong tay có rất nhiều tinh hạch, nàng muốn trao đổi chính là những tinh hạch mà đám người Thẩm Chi Hủ chưa dùng tới.
Thẩm Chi Hủ ồ lên một tiếng, nhìn nàng với ánh mắt sâu xa: “Tinh hạch đổi lấy rau củ, cô có thể cung cấp được bao nhiêu rau củ?”
Ở căn cứ Hoài Long, năm viên tinh hạch cấp 1 mới có thể đổi được nửa cân rau củ, người ở cấp độ của bọn họ, chắc chắn không chỉ muốn đổi tinh hạch cấp 1.
“Tinh hạch của anh có cấp bậc gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-175.html.]
Thẩm Chi Hủ nhướng mày, cảm thấy tinh hạch hệ tinh thần cấp 4 có thể giao cho Trình Dao.
“Tinh hạch hệ tinh thần cấp 4.”
Trình Dao hít vào một ngụm khí lạnh.
“Anh gặp phải zombie hệ tinh thần sao?”
Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng: “Ở quận Hồng Ngũ, khu vui chơi.”
Hóa ra là như vậy.
Có vẻ Trình Dao đang suy nghĩ gì đó, nên không hỏi chi tiết, sau khi cân nhắc hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Tôi dùng năm mươi cân rau củ để đổi lấy tinh hạch hệ tinh thần cấp 4, anh cảm thấy thế nào?”
Nàng nói xong, giống như sợ Thẩm Chi Hủ không động tâm, còn nói thêm: “Một trăm cân! Tôi dùng một trăm cân để đổi!”
Kiều Nghệ: “…”
Số lượng quả thật rất lớn…
Cái này đã vượt xa khỏi giá trị của tinh hạch hệ tinh thần cấp 4 rồi đúng không?
Kiều Nghệ nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi.
Thẩm Chi Hủ có hơi bất ngờ, lại nghĩ tới điều gì đó, hai mắt híp lại: “Cô có nhiều rau như vậy sao?”
Một trăm cân rau củ?
Anh e rằng cả căn cứ Hoài Long cũng không thể cung cấp được nhiều rau củ như vậy.
Trong lòng Trình Dao vang lên hồi chuông cảnh giác, nàng rất sợ bại lộ chuyện không gian của mình có chức năng gieo trồng, cho nên gượng gạo đổi đề tài: “Anh chỉ cần nói cho tôi biết có đổi hay không thôi.”
“Tôi đổi.” Thẩm Chi Hủ cũng không muốn biết bí mật nhỏ của Trình Dao, nhanh chóng lấy ra tinh hạch hệ tinh thần cấp 4.
Hai mắt Trình Dao sáng lên, hai người đi tới một góc vắng vẻ, hoàn thành việc đổi trác lần này.
Sau khi Trình Dao rời đi, Kiều Nghệ im lặng nhìn theo bóng lưng của nàng.
“Ngao Ngao, em đang nhìn gì vậy?”
Kiều Nghệ tỉnh táo lại, lắc lắc đầu.
“Grừ Grừ” Không có gì đâu.
Tôi chỉ cảm thấy nữ chính rất giàu có thôi.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy, nhìn Người đẹp ốm yếu với ánh mắt đồng cảm.
Không gian của nữ chính có linh tuyền, cho nên có thể trồng trọt được, mặc dù không gian của Người đẹp ốm yếu rất lớn, nhưng cũng không thể nghịch thiên giống như nữ chính được!
Thẩm Chi Hủ không biết những suy nghĩ ngổn ngang của hổ trắng nhỏ, anh chỉ cảm thấy ánh mắt của cô khiến anh cảm thấy không thoải mái. Anh dùng hai tay nâng khuôn mặt xù lông của cô lên, khẽ lắc lắc.
“Ngao Ngao, sao em lại nhìn tôi như vậy?”
Đó có phải là cái nhìn đồng cảm không?
Tại sao Ngao Ngao lại đồng cảm với mình?
Thẩm Chi Hủ không lý giải được, nhưng trong tiềm thức anh thực sự không thích người khác đồng cảm với mình.
Kiều Nghệ bị anh lắc chóng hết cả mặt, cho nên không chú ý tới ánh mắt đột nhiên trở nên nguy hiểm của Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ” Anh mau buông tôi ra! Người bệnh ốm yếu, anh thật là quá đáng!
Kiều Nghệ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tránh khỏi được nanh vuốt của Người đẹp ốm yếu, trừng mắt như muốn tố cáo anh.
“Ngao Ngao, sau này em không được dùng ánh mắt kia nhìn tôi nữa.”
“Grừ Grừ” Tại sao?
Thẩm Chi Hủ không nói gì, khẽ mỉm cười.
Không hiểu sao Kiều Nghệ cảm thấy nụ cười này của anh có hơi đáng sợ, cái đuôi nhẹ nhàng đặt xuống dưới.
“Được rồi, không nói vấn đề này nữa.” Thẩm Chi Hủy thấy đám người Lý Văn Bân đều đã đi ra ngoài, đang chuẩn leo bị lên xe.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi ra xe thôi.”
(Thẩm Chi Hủ: Tôi chỉ quan tâm đến vợ và giao dịch, còn lại không liên quan gì đến tôi.)