Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-10-30 13:57:55
Lượt xem: 60
Kha Nguyên Vạn nghiến răng: “Em bảy, em nói anh trai em như vậy sao?”
“Em ăn ngay nói thật còn gì, lẽ nào tiên nữ trên trời đứng trước mặt anh bốn, anh cũng dám đi lên bắt chuyện sao?” Kha Mỹ Ngu hất cằm: “Chẳng hạn như tiên nữ em đây.”
Mấy tên đàn ông đều bị chọc cười: “Khắp làng trên xóm dưới cũng chỉ có mình em bảy nhà ta trông như tiên nữ, là các anh trai không may mắn. Nếu như có thể tìm thấy một người vẻ ngoài không tồi, làm việc nhanh nhẹn lại đối xử tốt với em bảy, như vậy anh cả cũng thấy vui lòng.”
Anh cả nói chuyện, mấy người anh trai khác cũng gật đầu liên tục.
Kỳ thực, bọn họ rất xấu hổ khi nói ra, thậm chí còn bày đặt ra vẻ đàn ông ghét bỏ lấy vợ nhưng có ai lại không muốn có một gia đình nhỏ đâu? Chỉ là đàn ông không lo xa, loại suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua, hoàn toàn không tạo thành phiền muộn.
Hơn nữa em gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, dịu dàng như vậy, yêu cầu của bọn họ với vợ tương lai cũng rất cao, thấy ai cũng không hợp ý, không khơi gợi nổi ý muốn kết hôn, cũng không trách trước kia em gái phiền toái.
Bà cụ nhìn năm đứa cháu trai cao lớn, cường tráng lại thông minh sáng dạ, nhịn không được thở dài: “Mấy cái đứa này, thời buổi hiện nay cưới được vợ là tốt rồi, còn kén các chọn canh, chờ khi ngoảnh lại mấy đứa đều lớn cả đống tuổi, xem còn ai muốn lấy mấy đứa không!”
“Bà nội.” Kha Mỹ Ngu nghiêm túc nói: “Cháu cảm thấy các anh trai nên lập nghiệp rồi mới thành gia, chờ khi từ huyện thành về, cháu sẽ huấn luyện bọn họ thật tốt.”
“Đàn ông không muốn cưới tiên nữ thì không phải đàn ông tốt. Chúng ta có ước mơ thì phải nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu!”
“Được, vậy cứ dựa theo yêu cầu của tiên nữ Bảo Nhi nhà chúng ta mà huấn luyện.” Bà cụ cũng nghiêm túc đáp lời, nói xong bà ấy còn tự mình thấy vui vẻ trước.
Mẹ Kha ló đầu ra khỏi phòng bếp: “Năm đứa các con không ra ngoài đi chơi, con trai đều thành chuỗi cả rồi.”
Con gái nhà tốt đều có cả đống người đến cửa cầu hôn, làm sao đến lượt mấy đứa con trai ngốc nghếch lông bông nhà mình được?
“Mẹ cứ yên tâm đi, mấy anh trai có con che chở, đảm bảo giữ lại để cưới năm người con dâu tốt cho mẹ mà.” Kha Mỹ Ngu cười nói, trong lòng cũng thật sự tính toán như vậy.
Cô thích bầu không khí của gia đình nguyên chủ, nếu vẫn muốn duy trì bầu không khí ấy thì những người chị dâu sắp trở thành thành viên trong gia đình nhất định phải hòa hợp với cô mới được.
Dù sao thì hòa hợp giữa mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng vẫn là vấn đề khó của nước Hạ Hoa trong suốt hàng ngàn năm qua!
Đang nói thì Tần Nguyên Cửu đẩy xe đạp tới cổng sân rồi bấm chuông.
“Tiểu Tần tới rồi, thím vừa mới rán bánh, cùng vào ăn nào.” Mẹ Kha và bà cụ nhiệt tình gọi anh đi vào.
Kha Mỹ Ngu lạnh mặt, trừng mắt nhìn boss phản diện ra vẻ đạo mạo.
Hôm nay Tần Nguyên Cửu đi huyện thành, hiếm khi thấy anh ăn mặc chỉnh tề, áo lam cổ đứng kiểu Tôn Trung Sơn, bên dưới là quần ống đứng cũng màu xanh lam, bao lấy thân hình cường tráng mạnh mẽ của anh ta.
Anh cao ráo, đường nét khuôn mặt tuấn tú, thâm thúy, kết hợp với mái tóc hơi dài ở giữa, lúc bước đi cũng khó nén được vẻ cao quý, hoàn toàn là một hormone di động!
Thấy người đó nhìn qua, cô khịt mũi rồi khoanh tay quay đẩu bỏ đi.
“Tiểu Ngư Nhi, sao còn chưa đi rửa mặt, Tiểu Tần người ta cũng đã đến đón con rồi.” Mẹ Kha thấy con gái đầu tóc như ổ gà, hành động như trẻ con thì buồn cười tiến lên nhỏ giọng đẩy cô vào.
Kha Mỹ Ngu sống không còn gì luyến tiếc ảo não vỗ trán, giậm chân chạy về phòng rửa mặt.
Không dễ dàng gì mới đi huyện thành, cô lục lọi quần áo của nguyên chủ, tìm kiếm hồi lâu mới tìm được một chiếc áo len cổ tim màu đỏ, một chiếc sơ mi trắng nhún bèo, một chiếc áo khoác nhung màu cà phê mà mẹ Kha tranh thủ thời gian may cho cô, bên dưới là một chiếc quần đen.
Đã vào cuối thu, cô cũng trở thành tu sĩ nhưng người lười như cô sao có thể mỗi giờ mỗi phút vận chuyển linh lực chống lại cái lạnh được? Cho nên người đặc biệt sợ lạnh là cô đây đã lén lút đổi một bộ lông cừu của Đức để giữ ấm, cả người cô ấm áp mà giãn ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu đánh răng rửa mặt xong, từ lúc cô đặt giá trị hòa bình với tiền bạc, hệ thống với cửa hàng, đại phản diện với cha mẹ cơm áo ngang hàng, cả người cô đều khác trước, cô không ngừng điên cuồng mua sắm, hoàn toàn không khống chế được.
Lúc này cô mang lòng căm thù sâu sắc trừng mắt nhìn kem dưỡng ẩm, nghiến răng, cuối cùng vẫn tùy ý mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da nha đam chất lượng - giá cả đều cao, sau đó bôi từng lớp lên, cả người đều có cảm giác như ngập nước.
Cô tết tóc hai bím, bắt lên tạo thành hình chiếc đèn lồng nhỏ, vừa họat bát, đáng yêu vừa xinh xắn.
Ăn bánh quẩy thơm mềm cong, hai người đi về phía cổng thôn.
Giá trị hòa bình hôm nay được làm đầy rồi, Kha Mỹ Ngu lạnh mặt tỏ ý sẽ không hầu hạ, nịnh bợ máy bán hàng di động nữa.
Cô chống hai tay ra chỗ ngồi phía sau, đến cả góc áo cũng không chạm vào Tần Nguyên Cửu, tự mình ngâm nga điệu nhạc dân gian.
Vừa đến con đường chính của làng, bọn họ chạm mặt Kha Vân Nguyệt với Hoàng Phương Bân đang đạp xe tới.
Hai người cũng diện đồ mới, Hoàng Phương Bân mặc áo Tôn Trung Sơn màu sắt gỉ, đeo chiếc kính gọng tròn màu đen, không biết trên tóc bôi thêm thứ gì mà bóng loáng dầu, dán vào da đầu, bị gió thổi tán loạn, giống như một tháng rồi chưa gội đầu.
Kha Vân Nguyệt mặc áo khoác kẻ caro màu vàng, bên trong là áo len màu xanh lam, cổ quấn chiếc khăn voan đỏ thẫm.
Cô ta cùng lắm cũng được coi là thanh tú, da dẻ vàng vọt, gò má bị gió thu thổi đỏ ứng, thực sự quê mùa.
“Đồng chí Tần, hai người lên trấn sao?”
Mặc dù lúc trước chuyện Tần Nguyên Cửu rơi xuống nước có liên quan rất lớn tới Hoàng Phương Bân và Lý Thủy Sinh nhưng lúc đó tình trạng của Tần Nguyên Cửu không tốt nên không truy cứu, bề ngoài, hai bên vạch mặt nhau, bây giờ cũng coi như thành anh em cọc chèo.
Hồ sơ ứng tuyển vào đại học Công Nông tỉnh đã được nộp lên, Hoàng Phương Bân nở mày nở mặt, cảm giác đè lên đầu công tử đến từ thủ đô như Tần Nguyên Cửu, thực sự quá sung sướng.
Hoàng Phương Bân chủ động tươi cười chào hỏi, lúc này đôi mắt đang ngập tràn tham lam không ngừng liếc qua gương mặt xinh xắn phía sau Tần Nguyên Cửu, trong đầu anh ta nảy ra rất nhiều âm mưu.
Sắc mặt Tần Nguyên Cửu lạnh lùng, chân hơi dùng sức, xe lao vút ra ngoài xa.
Phía trước có xe nhưng anh không hề có ý dừng lại.
“Này này này, đ.â.m bây giờ.” Nụ cười Hoàng Phương Bân cứng lại, anh ta gào lên thất thanh.
Anh ta trừng lớn mắt, gườm gườm nhìn xe Tần Nguyên Cửu đ.â.m thẳng vào mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-38.html.]
Nhưng người gặp phải loại chuyện này, về cơ bản, đầu óc sẽ trống rỗng, không biết tránh né thế nào, mà dáng người anh ta cũng không cao, đạp trên chiếc xe đòn dông, anh ta còn phải lắc lư trái phải.
Lúc này anh ta hoảng loạn thả hai chân xuống trong vô thức, bộ phận nào đó đập mạnh vào thanh ngang xe.
Hoàng Phương Bân đau đớn sắc mặt trắng bệch, anh ta cong người tím chặt lấy xe rồi ngã lăn ra đất.
Kha Vân Nguyệt ngồi phía sau bị chắn tầm nhìn cũng ngã ra như vồ ếch.
Kha Mỹ Ngu một tay ôm eo Tần Nguyên Cửu, một tay xoa cái mũi đau xót, thò đầu ra nhìn tình trạng thê thảm của hai người kia, cô rất không phúc hậu mà cười ra tiếng: “Anh Cửu, anh cũng thật là, sao anh đạp xe kém thế?”
“Có điều đồng chí Hoàng, anh là người, không phải chó, sao không biết tránh ra hả? Đường trong thôn cũng không hẹp mà!”
“Kha Mỹ Ngu, Tần Nguyên Cửu, hai người cố ý hả!”
Mặt Kha Vân Nguyệt bùn càng, cả người dơ dáy đầy đất.
Cô ta tức đến hổn hển chỉ tay lên trước mặt.
Thế nhưng Tần Nguyên Cửu chân dài đạp một cái, đầu xe nghiêng sang, sượt qua bả vai cô ta rồi lao đi.
Kha Mỹ Ngu thêm dầu vào lửa, làm mặt quỷ với cô ta.
“Hừ, tức c.h.ế.t mất!” Kha Vân Nguyệt giậm chân, giục Hoàng Phương Bân chân chóng đuổi theo.
Một lúc sau, Hoàng Phương Bân mới bớt đau, anh ta cắn răng, cười miễn cưỡng, thầm nghĩ hồ sơ chỉ mới nộp lên thôi, còn chưa được chính thức phê chuẩn, bản thân vẫn phải dỗ dành cô chiêu này.
Anh ta run rẩy đạp xe, trong cơn ma sát mất hồn, anh ta đạp cái chân ngắn.
“A Nguyệt, anh cảm thấy Tần Nguyên Cửu và Kha Mỹ Ngu đều đang ghen tỵ với chúng ta.” Hoàng Phương Bân thở hắt ra. Vì để làm dịu lại lửa giận của cô chiêu này, anh ta chuyển chủ đề.
Kha Vân Nguyệt sửng sốt, sau đó hếch cằm cười: “Đương nhiên, Kha Mỹ Ngu có xinh đẹp hơn nữa thì thế nào, không có cái ăn cái mặc, già rồi cũng nhăn nheo xấu xí thôi.”
“Ông nội cô ta có giỏi hơn nữa thì cũng sẽ già đi, lời nói ra có mấy người vui lòng nghe? Nhưng bây giờ chú em đã là đại đội trưởng rồi, quản lý rất nhiều người.”
“Phương Bân, anh lên đại học rồi, nhất định phải học hành cho tốt, đợi sau khi tốt nghiệp, được xếp một công việc tốt, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nhìn mà thèm!”
Hoàng Phương Bân gật đầu: “Đương nhiên rồi, nghe nói làm việc tốt, đơn vị còn chăm lo phân nhà ở cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nữa kìa. Sau này anh để em sống ở nhà lầu.”
Kha Vân Nguyệt hài lòng mỉm cười, mặc dù điều kiện các mặt khác của Hoàng Phương Bân đều thua kém Tần Nguyên Cửu nhưng trên người anh ta không có vết nhơ, chỉ một điểm này thôi là có thể bỏ xa Tần Nguyên Cửu rồi.
“Được, em đợi. Lát nữa trước khi lên tỉnh chào hỏi cha mẹ anh, chúng ta mua thêm chút quà, em mang theo nhiều tiền giấy lắm, còn cả phiếu sữa bột hiếm có mà chú em gửi qua đường bưu điện nữa.”
Thấy Kha Vân Nguyệt với Hoàng Phương Bân chịu thiệt, tâm trạng Kha Mỹ Ngu tốt lên nhiều rồi, một tay cô vẫn ôm eo Tần Nguyên Cửu, như này thoải mái hơn túm vào ghế ngồi phía sau.
“Ha ha, không ngờ tới đồng chí Tần lại xấu xa vậy đấy, có điều em thích!”
Tần Nguyên Cửu nghe cô thẳng thắng nói những lời to gan như thế, không nhịn được mà lảo đảo tay lái, anh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vừa rồi đầu anh thực sự đào ngũ rồi.”
Kha Mỹ Ngu thắc mắc.
“Nó đang nghĩ xem trên thế giới này nàng tiên cá có thực sự tồn tại...”
Còn chưa nói xong, eo anh đã bị người ta nhéo mạnh rồi vặn một vòng.
Tần Nguyên Cửu đau đến rít lên: “Đau!”
“Anh cũng biết đau á? Em tưởng da mặt anh dày đến có thể xây được tường chứ!”
“Được rồi, tối qua có phải là anh không?”
Ngọn lửa giận sáng nay Kha Mỹ Ngu vừa đè xuống, bây giờ đã tập trung lại trên đầu ngón tay cô.
Tần Nguyên Cửu nắm lấy tay cô, cũng không giãy giụa nữa, chỉ hổn hển: “Vợ ơi, đau, đau thật đấy! Ngoan nào, bỏ tay ra...”
“Ai là vợ anh!” Kha Mỹ Ngu đỏ mặt, giận dữ gầm lên.
“Anh, tối qua anh thấy gì rồi?”
Nhắc đến cái này Tần Nguyên Cửu im lặng, cơ bản thì những gì có thể nhìn thấy, anh đều nhìn thấy cả rồi, ai bảo mắt anh lại tinh như thế.
Nhưng anh không thể nói thế: “Anh có thể nhìn thấy gì chứ? Hôm qua tối đen như mực, mượn chút ánh trăng, nhìn thấy mỗi đầu em nhô lên.”
“Nói là nàng tiên cá cũng chỉ là lời được mỹ hóa lên thôi. Anh còn tưởng là sơn tinh thủy quỷ ấy chứ, bị dọa cũng không nhẹ.”
Kha Mỹ Ngu không tin, cô hỏi tiếp: “Thế sao anh biết đó là em?”
“Hả?” Tần Nguyên Cửu hoang mang: “Không phải em sao? Em không nhắc, anh cũng không biết là ai đấy.”
Kha Mỹ Ngu nghiến răng, hừ một tiếng, thả tay ra, tiếp tục túm lấy ghế sau, không để ý đến anh nữa.
Khóe môi Tần Nguyên Cửu nhếch lên, nhìn ruộng nương hoang vu, ngủi mùi cỏ xanh với bùn đất, còn có cả nhiệt độ và hương thơm nhàn nhạt từ sau truyền đến, trong lòng anh bình tĩnh và an ổn trước nay chưa từng có.
Lần này, anh có thời gian cả đời để săn!
Đến trấn trên, Tần Nguyên Cửu dừng xe trong cục cảnh sát, anh muốn cùng Kha Mỹ Ngu đón xe đến tỉnh thành.
“Đồng chí Tần, cậu đến đúng lúc lắm!”