Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-10-15 15:38:53
Lượt xem: 78
Tô Mộc Lam bị dọa một phen, vội vàng ngồi xổm xuống đưa tay ra lau nước mắt của cô bé, "Con nếu như muốn đi họp chợ, nói với ta là được, cũng không phải không thể đi, chính là vì cuộc sống bây giờ của nhà ta chưa tính là tốt, đưa bọn con đi phiên chợ, ngược lại tủi thân bọn con, trong lòng ta cũng rất khó chịu, cho nên mới muốn kiếm nhiều tiền mới đem bọn con đi chơi phiên chợ.
"Con nếu thật sự muốn đi, chúng ta ngày mai liền đi..."
Vốn dĩ là đứa trẻ hiểu chuyện, Tô Mộc Lam thật không nghĩ đến sẽ làm đám nhóc tủi thân.
"Không phải...."
Bạch Trúc Diệp ậm ừ, ôm cánh tay của Tô Mộc Lam.
Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, làm ướt tay áo của Tô Mộc Lam, sau đó một hồi lâu Bạch Trúc Diệp mới ngẩng đầu lên, mắt vừa đỏ vừa sưng, "Nương, người đối với bọn con thật tốt."
Tô Mộc Lam nhất thời ngơ ngác.
Cuối cùng mới hiểu Bạch Trúc Diệp là vì nàng nói sẽ dẫn bọn họ đi phiên chợ mua vải làm thành quần áo mới, lại mua cho bọn họ trâm hoa cài, cho nên trong lòng vô cùng kích động, kích động đến nỗi khóc vô cùng đau khổ.
Đứa trẻ này, đúng thật là ngậm đắng quá nhiều rồi.
Nếu như khắp nơi trong lòng, bởi vì ở trong bóng tối quá lâu, vừa nếm được chút ngọt ngào, nhìn thấy một tia sáng lóe lên, phòng bị trong lòng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Trong lòng Tô Mộc Lam vô cùng xúc động, đưa tay ra vỗ nhẹ lên trên trán của Bạch Trúc Diệp, giọng nói nhẹ nhàng, "Ta là nương của con, đương nhiên phải đối tốt với bọn con rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-46.html.]
"Vậy nương sau này sẽ luôn đối với bọn con tốt vậy sao?" Bạch Trúc Diệp khóc thút thít mà hỏi.
Khoảng thời gian này, Tô Mộc Lam đối với bọn họ đúng là rất tốt, so với mẹ ruột người ta đối đãi với con cái còn tốt hơn, nhưng càng như thế, cô bé càng lo lắng, lo lắng ngày nào đó cái tốt kia sẽ biến mất.
Câu này vừa nói ra miệng, Bạch Thủy Liễu ở bên trong cùng đám nhóc, nhịn không được và nhìn về Tô Mộc Lam.
Trong ánh mắt tràn đầy hy vọng, cũng có lo lắng.
Rất rõ ràng, đây là điều luôn quấn theo bọn họ, cũng luôn là câu muốn hỏi.
Khoảng thời gian này, đám nhóc bởi vì nàng đột nhiên biến tốt mà vui vẻ, nhưng nhiều nhất chắc có lẽ là bất an, bởi vì không biết nàng tại sao biến tốt do đó không an tâm, bởi vì không biết khi nào nàng sẽ biến trở lại bộ dạng không tốt ban đầu mà bất an.
"Lúc trước do đầu không được tỉnh táo, làm cái gì cũng không được tính tảo, cũng không biết bản thân đã làm những chuyện gì, lần này nếu đầu đã ngã đến tỉnh táo rồi đương nhiên đối với bọn con tốt, sau này chỉ cần nương còn sống, thì nhất định đối với bọn con tốt."
"Nếu như không tin, chúng ta ngoéo tay?"
"Bọn con tin nương." Bạch Trúc Diệp một bên lau đi nước mắt, một bên ậm ừ mà nói.
"Bọn con đều là những đứa trẻ được người yêu thích, nương cũng vô cùng thích, thật sự là thương còn thương không hết."
Tô Mộc Lam đứng dậy, vỗ vỗ vào đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp, "Được rồi, nước mắt trên mặt nhiều như vậy, gió mà thổi nữa chỉ sợ là sẽ nổi thủy đậu, nhanh chóng rửa một chút, chuẩn bị ăn cơm rồi, nếu trễ thì trời sẽ tối mất."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tình cảnh này nếu mà lại khơi gợi lên nữa, Tô Mộc Lam sợ bản thân nói nhiều thêm vài câu, sẽ ôm đám nhóc khóc một trận mất.