Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ý ĐỒ KHÔNG ĐỨNG ĐẮN - 11

Cập nhật lúc: 2024-10-22 13:25:20
Lượt xem: 919

Tôi suy nghĩ một chút: “Em còn nhỏ, bây giờ yêu đương không phù hợp.”

Tôi thấy biểu cảm của con bé cũng không có vẻ gì là nghe lọt, anh trai thở dài: “Thôi, em nghe lời Tống Chi đi, em ấy nói đúng.”

“Đem thuốc vào đi, em thoa kỹ cho em ấy nhé.” Cô gái nhỏ như vậy mà đi đánh nhau, làm sao không bị thương được.

Tôi vỗ đầu Lâm Tân Tân: "Mặc dù em không có mắt nhìn đàn ông, nhưng tìm bạn bè thì có mắt nhìn tốt.”

“Trông Tống Chi cũng khá tốt, các em hãy hòa thuận với nhau.”

Lâm Tân Tân đã nhướn mày lên: "Đương nhiên rồi! Em và Chi là quan hệ bền vững.”

“Chúng em còn định thông gia từ bé nữa.”

Đến lượt tôi nhướn mày lên: "Thông gia từ bé?”

Lâm Tân Tân: “Vâng, hứa hôn cho bọn trẻ sau này sinh ra.”

Tôi không hiểu tình nghĩa trước đó của bọn họ, không có ý kiến gì: "Người khác dành hết tâm tư cho em, em cũng phải có đền đáp.”

Tôi thực sự không biết làm thế nào để bù đắp cho Lâm Tân Tân về mặt tình cảm, đưa cho con bé một xấp tiền: "Cuối tuần các em hãy đi chơi vui vẻ đi.”

Lần gặp vội vã này, không biết đã vô tình gieo hạt giống trong lòng từ lúc nào.

 

5.

Tôi gặp lại Tống Chi sau một năm.

Họ tốt nghiệp lúc 18 tuổi, còn tôi 21 tuổi về nước du lịch.

Một người bạn nước ngoài muốn đến Trung Quốc du lịch, tôi nghĩ đã lâu mình không về nên tiện thể làm hướng dẫn viên cho cậu ấy.

Tối hôm đó uống khá nhiều rượu, khi tôi trở về đã nửa đêm.

Tôi nhẹ nhàng trở về phòng, không bật đèn, nhờ ánh trăng tôi thấy cái giường ở giữa, không nghĩ ngợi gì đã lao lên.

Chuẩn bị nằm một chút. 

Nằm một lúc thì tôi thấy không ổn, nghĩ có lẽ do mình say rượu mà nghe nhầm, sao lại có hai tiếng thở. Tay tôi lúng túng sờ soạng trong chăn, chạm phải một thứ mềm mềm, tôi còn vô thức sờ thêm vài cái. 

“Ưm.” 

Tôi nghe thấy một tiếng kêu nhỏ như muỗi, tay tôi run lên, vội vàng bật đèn đầu giường. 

Nhìn thấy khuôn mặt của Tống Chi, tôi vừa lo lắng vừa mừng rỡ. 

Cảm giác say rượu khiến cả người tôi nóng bừng, rõ ràng mùa hè tháng 6 chưa nóng đến mức như vậy. 

Tống Chi đang ngủ trên giường của tôi, mặt mày đỏ bừng, tôi ngửi thấy một mùi rượu ngọt ngào khác. Kỳ lạ, rõ ràng chúng tôi đều uống rượu, sao tôi lại phân biệt được mùi khác nhau. 

Tôi xoa xoa trán, kéo mở cổ áo, nhìn cô ấy vài giây. Cuối cùng tôi đành bất đắc dĩ đi ngủ trên sô pha ở phòng khách dưới lầu. 

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi một tiếng la hét ồn ào. 

Tống Chi ở hành lang tầng hai la lớn: "Tân Tân! Tân Tân!” 

Lâm Tân Tân mở cửa đáp lại: “Sao vậy, sao vậy!” 

Tống Chi: “Tối qua tớ bị bóng đè!” 

Lâm Tân Tân: “!” 

Tôi ở sô pha dưới lầu lại xoa xoa trán. 

Tống Chi: “Có phải phòng của anh trai cậu để trống lâu quá nên âm khí nặng không?” 

“Ôi, tối qua tiệc tùng muộn quá, tớ không nên tham lam ngủ trên cái giường lớn của anh trai cậu…” 

Lâm Tân Tân lo lắng hỏi: “Cậu có sao không, nhịp tim có bình thường không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?” 

“Hình như tớ không sao, chỉ bị đè một chút… Cái giường đó là của anh trai cậu, không lẽ anh trai cậu ở nước ngoài có chuyện gì?” 

“...”Đáng lẽ tối qua tôi phải lôi cô ấy dậy ngủ trên sô pha. 

Lâm Tân Tân thật ngốc, còn gọi điện cho tôi.  

Rồi có tiếng chuông vang lên dưới lầu. 

“Đm! Gặp ma thật rồi!” Lâm Tân Tân kêu lên. 

Tôi không nói cho con bé biết chuyện mình đột ngột về nước, chuyện này là lỗi của tôi. 

Ba phút sau, ba chúng tôi đứng trong phòng khách nhìn nhau. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/y-do-khong-dung-dan/11.html.]

Lâm Tân Tân: “Anh, anh về khi nào thế?” 

Tôi: “Tối qua.” 

Tống Chi phản ứng nhanh: “Anh Tử Tùng, phòng của anh có vấn đề, may mà tối qua anh không ngủ.” 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

“...” Tôi không biết sao, mắt không tự chủ nhìn xuống trước n.g.ự.c cô ấy. 

Mới chỉ một năm thôi, cô gái nhỏ đã lớn lên rồi. 

Ký ức về cảm giác tối qua vẫn còn vương vấn, tôi xoa xoa ngón tay và nhắm mắt lại. 

Lâm Tân Tân: “Anh sao vậy?” 

Tôi: “... Không ngủ ngon.” 

Lâm Tân Tân: “Ngủ sô pha chắc chắn không thoải mái, anh lên lầu đi.” 

Tống Chi ghé vào tai Lâm Tân Tân nhắc nhở: “Cái giường đó không sạch.” 

Tôi nghe thấy, mặt không biểu cảm đi lên: "Tôi không sợ.” 

Tống Chi: “Wow, anh trai cậu dương khí mạnh quá.” 

“...” 

Cô ấy ngủ một đêm, chăn đệm đều là mùi của cô ấy, tôi càng không thể ngủ được. 

Ngày tôi trở về, Lâm Tân Tân nói Tống Chi muốn giao lưu tiếng Anh với bạn bè nước ngoài, đến đây để tiễn tôi. 

Cô ấy dùng tiếng Anh kiểu Trung Quốc vụng về trò chuyện với bạn tôi, tôi đứng bên cạnh nhìn rất lâu. 

Không chỉ tôi, người bạn nước ngoài của tôi vừa lên máy bay đã thốt lên: “Cô bé Tống thật dễ thương.” 

“Lâm, hình như tớ đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.” 

“Sao cậu không sớm nói với tớ là cậu còn có một cô em gái dễ thương như vậy.” 

“Tớ muốn theo đuổi cô ấy, Lâm.” 

Bạn nước ngoài thể hiện cảm xúc rất thẳng thắn, bạn gái cũng thay đổi rất nhanh, tôi nhíu mày lại: "Không được, cô ấy không thích đàn ông tồi.” 

Bạn nước ngoài: “Tớ có bắt cá hai tay đâu, làm sao có thể là đàn ông tồi!” 

Tôi: “Gặp ai cũng yêu, cô ấy cũng không thích.” 

Bạn nước ngoài: “Vậy cô ấy thích kiểu người gì?” 

Thích kiểu người gì… 

Cô ấy có thích người như tôi không? 

 

6. 

Cậu bạn như một con muỗi vo ve bên cạnh, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu. Lần này, có vẻ như tôi đã có những suy nghĩ không nên có với Tống Chi. 

Nhưng từ nhỏ, bố mẹ tôi ly hôn, tôi có cảm giác rất lạnh nhạt về tình cảm nam nữ, cũng không muốn tiếp xúc nhiều. 

Tôi nhanh chóng dồn hết sức vào công việc. 

Chỉ thỉnh thoảng khi rảnh rỗi tôi mới nhớ đến cô gái nói chuyện rất vui, rất thích cười đó. 

Tôi sợ bạn mình thật sự đi quấy rối cô ấy, bèn gọi điện hỏi Lâm Tân Tân, không biết sao lại hỏi: “Tống Chi có người yêu chưa?” 

Đại học rồi, có thể lắm. 

Câu trả lời của Tân Tân làm tôi hài lòng: "Chưa có người yêu.” 

Nhưng ngay giây tiếp theo con bé lại làm tôi nhíu mày: "Cậu ấy còn bận  quản em yêu đương.” Chứ đừng nói đến tự yêu đương. 

“...” Em gái cũng lớn rồi, giờ yêu đương không tính là yêu sớm, tiếc là ánh mắt nhìn đàn ông vẫn không ổn. Tôi không biết nói gì để an ủi Lâm Tân Tân, chỉ có thể cúp máy. 

Tôi đã chuyển cho con bé không ít tiền mình kiếm được từ chứng khoán, kèm theo tin nhắn: “Không vui thì em cứ tiêu tiền, nếu Tống Chi giận thì em cứ tiêu tiền dỗ cô ấy.” 

Đây là cách suy nghĩ trước sau như một của tôi, vì kiếm tiền thực sự làm người ta vui vẻ. 

Tôi bắt đầu thường xuyên chuyển tiền cho Tân Tân, mối liên hệ giữa chúng tôi cũng vì vậy mà tốt lên. Con bé và Tống Chi thực sự rất thân, ba câu lại nhắc Tống Chi, tôi cũng từ đó biết được tình hình gần đây của cô ấy. 

Biết Tống Chi thích uống nước chanh dây, biết cô ấy thích xem phim hài, biết sinh nhật của cô ấy, biết cô ấy không có bạn trai… 

Tôi còn chuẩn bị quà sinh nhật cho Tống Chi, nhưng không gửi đi, lấy tư cách gì chứ? 

Hình như chúng tôi không thân nhau lắm, đột nhiên tặng quà thì quá đột ngột. 

 

Loading...