Nhân Gian Lạc - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-18 12:38:12
Lượt xem: 3,134
Một tiếng quát lớn vang lên, dường như mặt đất cũng phải rung chuyển.
Ngài ấy từng bước ép sát, chĩa kiếm vào hôn quân.
"Vạn gia ta vì ngươi mà chinh chiến cả đời, con trai ta c.h.ế.t trận sa trường, rốt cuộc Vạn gia ta có chỗ nào có lỗi với ngươi?”
"Cả nhà trên dưới ba mươi tám mạng người, ngay cả Nhu Nhi cũng không thoát khỏi cái chết. Nữ nhi ta gả cho ngươi bao nhiêu năm, vậy mà một chút tình nghĩa ngươi cũng không màng, quả thật là mất hết nhân tính!
"Hôn quân, ta muốn g.i.ế.c ngươi! Ta muốn dùng đầu của ngươi để tế Nhu Nhi!"
Đại tướng quân ném đầu người trong tay xuống đất, lập tức xông đến.
"Tướng… Tướng quân, bình tĩnh!"
Hoàng thượng sợ hãi đến mức ngã nhào trên long ỷ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, biện minh: "Không phải trẫm, không phải trẫm muốn g.i.ế.c bọn họ, là…"
Người ta dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Trân Châu.
"Là nàng ta!"
Hoàng thượng chỉ tay vào nàng ta, ánh mắt chưa từng có sự kiên định như vậy.
"Là nàng ta mê hoặc trẫm, là nàng ta ghen ghét với Nhu Nhi, cố ý vu oan giá họa, trẫm chỉ là nhất thời hồ đồ, Tướng quân, người…"
Người ta đột ngột dừng lại.
"Hoàng thượng, người… người vậy mà lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta? Lúc này, chẳng phải người nên ra sức bảo vệ ta sao?"
Tô Trân Châu suy sụp khóc lóc, túm chặt lấy tay áo Hoàng thượng.
"Chẳng phải ta là nữ nhân mà người yêu thương nhất sao?"
Hoàng thượng hất tay nàng ta ra.
"Ngươi điên rồi sao? Trẫm đường đường là thiên tử, sao có thể thích một tiện tỳ như ngươi?
"Nếu không phải vì ngươi còn có chút tác dụng, trẫm đã sớm g.i.ế.c ngươi rồi."
Nàng ta ngã khuỵu xuống đất, vẻ mặt thất thần.
"Không thể nào… Ta là nữ chính, chàng nhất định là thật lòng yêu thương ta, sao có thể…"
Nàng ta thần trí hoảng hốt, lẩm bẩm, giống như phát điên.
Hoàng thượng không thèm nhìn nàng ta một cái, quay đầu lại biện minh với Đại tướng quân.
"Tướng quân, người hãy tin tưởng trẫm, trẫm thật lòng yêu thương Nhu Nhi."
Tới lúc này, vậy mà hắn còn dám nhắc đến tên của Quý phi!
Chưa để người ta nói hết câu, ta liền liều mạng bước lên, cắt ngang lời hắn.
"Tướng quân, Hoàng thượng đang lừa người!"
Ta lập tức quỳ xuống, hai tay dâng chứng cứ mà mình vất vả thu thập được bấy lâu nay lên.
"Là Hoàng thượng cấu kết với Trân phi, còn có rất nhiều gian thần khác, hãm hại cả nhà Tướng quân, bao gồm cả Quý phi nương nương đáng thương."
"Càn rỡ!"
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, giơ chân đá ta một cái.
Ta không kịp phòng bị, lăn từ trên bậc thang xuống, tấu chương cũng rơi xuống chân Đại tướng quân.
Tướng quân nhanh tay nhặt lên.
"Khụ khụ…"
Ta bị ngã đến mức n.g.ự.c đau nhói, nhưng vẫn cố gắng bò dậy.
"Tướng quân, ta nói đều là sự thật, người cuối cùng mà Quý phi nhìn thấy trước khi c.h.ế.t chính là ta."
"Ngươi nói dối!" Tô Trân Châu chỉ vào ta gào lên, "Dựa vào cái gì mà ngươi nói chứng cứ này là thật? Lại bằng chứng thế nào Quý phi trước khi c.h.ế.t gặp chính là ngươi?"
Ta không chút sợ hãi, trực tiếp lấy miếng ngọc bội giấu trong lớp áo lót ra.
"Miếng ngọc bội này chính là bằng chứng!”
"Ta nghĩ Tướng quân nhất định nhận ra bảo vật gia truyền của Vạn gia chứ?"
Miếng ngọc bội vừa lấy ra, sắc mặt Hoàng thượng liền tái nhợt.
"Người đâu, g.i.ế.c nàng ta cho trẫm! Mau…"
Lời còn chưa dứt, trường kiếm của Đại tướng quân đã cứa thẳng vào cổ họng Hoàng thượng.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe.
"Ngươi hãy xuống dưới đó mà giải thích với Nhu Nhi đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-gian-lac/chuong-7.html.]
Ngài ấy lau đi vết m.á.u trên mặt, ánh mắt hung ác liếc nhìn Tô Trân Châu.
Còn chưa kịp mở miệng, Tô Trân Châu đã bị dọa cho c.h.ế.t lặng.
"Tướng quân tha mạng, thần thiếp bị oan uổng, tất cả đều là do Hoàng thượng sai khiến, thần thiếp…"
"Tô Trân Châu, ngươi có tư cách gì mà nói oan uổng?"
Ta thật sự không thể nào chịu đựng được nàng ta nữa.
Giây phút này, tất cả những uất ức bao ngày đều tuôn trào.
"Ngươi câu dẫn Hoàng thượng trước, dựa theo cung quy, Quý phi có thể g.i.ế.c ngươi, nhưng người chỉ phạt nhẹ. Ngươi không chỉ kiêu ngạo, bất kính với Quý phi, mà còn vu oan giá họa người trước mặt Hoàng thượng.”
"Quý phi nhân từ, không g.i.ế.c ngươi, ngươi lại mê hoặc Hoàng thượng, cấu kết với Hoàng thượng, hãm hại Quý phi.”
"Từ đầu đến cuối, đều là do ngươi ích kỷ, độc ác, lòng dạ hiểm độc, ghen ghét Quý phi, muốn dồn người vào chỗ chết, chẳng lẽ ngươi không đáng c.h.ế.t sao?”
"Ngươi luôn miệng nói mình là người được thiên mệnh phù hộ, nhưng ngươi đã làm gì để cứu thế cứu dân? Ngươi có từng có một chút lương tâm nào chưa? Những gì ngươi làm, chẳng qua là dùng tất cả những gì mình học được để làm chuyện ác, mưu cầu lợi ích cho bản thân. Người như vậy, ông trời sẽ không bao giờ đứng về phía ngươi!"
Lời vừa dứt, Đại tướng quân tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, dường như sắp nhỏ máu.
Bàn tay cầm kiếm khẽ run rẩy.
"Tiện nhân!"
"Ta muốn đòi lại tất cả những gì Nhu Nhi phải chịu đựng, tuyệt đối sẽ không để ngươi c.h.ế.t một cách dễ dàng như vậy!"
Tướng quân ném kiếm xuống đất, túm lấy Tô Trân Châu, kéo lê nàng ta ra khỏi cung điện.
Lúc đó, ta không biết ngài ấy muốn xử lý Tô Trân Châu như thế nào.
Đến khi ta nghe được tin tức, thì Tô Trân Châu đã chết.
Toàn thân bê bết máu, da thịt lở loét, hạ thân bị xé rách.
Bụng bị moi ra, ruột gan chảy ra ngoài…
Nghe nói hôm đó, Đại tướng quân ném nàng ta vào trong doanh trại toàn là nam nhân, để mặc cho bọn họ chà đạp, c.h.ế.t thì thôi.
Thi thể bị vứt ở bãi tha ma.
Chết không toàn thây.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
Ban đầu ta tưởng rằng, biết được kết cục của nàng ta thảm như vậy, ta nhất định sẽ rất hả hê.
Thế nhưng ngược lại, ta lại cảm thấy vô cùng bình thản, không buồn cũng chẳng vui.
Thôi vậy, mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi.
Sau đó, Đại tướng quân quang minh chính đại lên ngôi, tự lập làm Hoàng đế.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ngài ấy cảm kích ta, hỏi ta: "Ngươi muốn gì?"
Ta không cần suy nghĩ liền nói: "Tự do."
Đây là thứ ta muốn, cũng là thứ Quý phi muốn.
"Quý phi trước khi qua đời nói với ta, người vì Hoàng thượng, bị nhốt trong tường cung cả đời, nhưng lại không được c.h.ế.t tử tế, sau khi chết, người muốn ta đưa người đi ngắm nhìn thế gian bên ngoài.”
"Cho nên, ta mạo muội xin Hoàng thượng, giao tro cốt của Quý phi cho ta, để ta đưa người ra khỏi cung."
Vị tướng quân già khi nhắc đến nữ nhi của mình vẫn không nhịn được mà đỏ hoe mắt.
Nước mắt rơi lã chã.
Ta nhìn thấy, trong lòng cũng rất lo lắng.
Dù sao tướng quân lúc sinh thời cũng rất ít khi ở bên cạnh con gái, con gái mất đi, vậy mà ngay cả tro cốt cũng không được giữ bên cạnh.
Nhưng ngài ấy suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn hiểu được tâm nguyện của Quý phi.
"Được…"
Ngài ấy thở dài, phất tay: "Mang Nhu Nhi đi đi. Bức tường cung cấm bao vây bốn phía này, nó chắc chắn là chán ghét từ lâu rồi."
"Tạ ơn Hoàng thượng."
9
Ngày ta rời khỏi cung, tuyết ở kinh thành đã tan hết.
Ánh dương chiếu rọi lên người ta và cả hũ tro cốt của Quý phi.
Ánh vàng rực rỡ, ấm áp vô cùng.
Ngoái đầu nhìn lại, thuyền nhẹ đã vượt qua muôn trùng núi non.
[Hoàn]