Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân ngư nhỏ bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-10-29 04:23:51
Lượt xem: 23

Chương 18: Hậu quả khi làm bạo quân ghen

 

Lục Nga luôn chú ý đến Nhung Âm, thấy giao nhân với dáng vẻ lười biếng, ghé vào bàn, mái tóc trắng buông xuống trên vai, đuôi cá ánh lên lấp lánh, khiến hắn trông thêm phần thanh thoát và tao nhã.

 

Đối với một ngoại hình rõ ràng khác biệt như vậy, đa số người thường có phản ứng bài xích. Huống chi, Nhung Âm còn có thể dùng răng nanh và móng vuốt gây tổn thương, càng khiến mọi người sợ hãi hơn.

 

Trước đó, Lục Nga từng được phân công quét dọn bể tắm, vì có người trong cung nói rằng giao nhân ăn thịt tươi, nếu đắc tội với y, có thể sẽ bị nuốt sống.

 

Những người khác không dám lại gần, vì vậy việc này tự nhiên rơi vào tay Lục Nga, người đã nhiều năm bị khi dễ.

 

Thực sự chứng kiến giao nhân trước mặt, Lục Nga cảm thấy bất an. Trong ấn tượng của nàng, giao nhân giống như những dã thú không có nhân tính trong rừng núi.

 

Nhưng khi nhìn thấy Nhung Âm, Lục Nga mới nhận ra ấn tượng của mình thật sự buồn cười. Y giống như một ngôi sao sáng dịu dàng, hoàn toàn không phải dã thú mà nàng từng nghĩ đến.

 

Lục Nga thậm chí cảm thấy Nhung Âm giống như con người hơn hầu hết mọi người trong cung, bất kể là Hoàng Thượng hay bất kỳ cung nhân nào, kể cả chính nàng. Trong mắt nàng, tất cả đều là những con rối bị quy củ giai cấp trói buộc.

 

Chỉ có giao nhân, y như một chú bướm lạc vào thế giới này, không ngừng vẫy cánh tự do, bay qua mọi người mà không dừng lại, cho tới  khi nào cảm thấy chán chường, sẽ tự do rời đi.

 

Edit: MeiYin

Truyện chỉ được đăng tải trên Fuhuz, TYT

 

Dù giao nhân là sủng vật của Hoàng Thượng, nhưng tâm hồn y không hề bị giam cầm.

 

Lục Nga rất thích y và cũng cảm thấy ghen tị.

 

Ở bên giao nhân khiến nàng cảm thấy thư giãn từ trong ra ngoài, nên dù biết mình là người hầu của y, nhưng khi y mời nàng chơi cờ, nàng vẫn không thể kiềm chế mà đồng ý.

 

Hai người không cần bút mực, chỉ dùng ngón tay dính nước vẽ lên bàn, điều này yêu cầu người chơi phải nhanh chóng phản ứng, nếu không, vết nước sẽ biến mất.

 

Dù chỉ là trò chơi trẻ con, nhưng cả hai lại chơi rất vui vẻ. Nhung Âm không có áp lực từ địa vị, Lục Nga có thể tùy ý chơi mà không cần lo thắng thua.

 

Khi nàng tham gia, những cung nhân trước kia vốn nghiêm ngặt cũng trở nên hoạt bát, tất cả đều vây quanh xem họ thi đấu, bất kể ai thắng cũng đều reo hò cổ vũ.

 

Khi Tông Chính Tiêu bước vào, bên trong tiếng cười vui vẻ vang lên, khiến hắn suýt nữa tưởng mình đi nhầm chỗ.

 

Tứ Hỉ nghe thấy động tĩnh bên trong, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, lo lắng rằng Tông Chính Tiêu không vui sẽ phạt mọi người. Y vừa định vào trước để "nhắc nhở" những cung nhân không biết quy tắc, thì Tông Chính Tiêu đã mở miệng, bước vào trong, Tứ Hỉ chỉ có thể cầu mong Hoàng Thượng đừng quá giận.

 

"A, lần này chủ tử thắng!" Một cung nữ hô lên khi một ván cờ nữa kết thúc.

 

Nhung Âm cười tươi, Lục Nga cũng nói: "Nô tỳ thật xấu hổ, không bằng chủ tử."

 

Nhung Âm xua tay, như thể hiện sự khiêm tốn, nhưng vừa nâng tay lên, một giọng nói quen thuộc từ ngoài vọng vào, "Các ngươi đang làm gì vậy?"

 

Đó là giọng của Hoàng Thượng!

 

Lục Nga và các cung nhân lập tức hoảng sợ, quay lại quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin tha tội.

 

Tông Chính Tiêu không để ý đến họ, ánh mắt dừng lại ở Nhung Âm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-ngu-nho-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-18.html.]

Nhung Âm không hề sợ hãi, ngược lại còn vui vẻ kêu lên, đung đưa cái đuôi và tiến về phía Tông Chính Tiêu, nhanh chóng bắt được ống tay áo của hắn.

 

Nhung Âm chớp chớp đôi mắt xanh lam, nở nụ cười rạng rỡ: Ngươi về rồi!

 

Ban đầu, Tông Chính Tiêu thấy tiểu giao nhân gần gũi với các cung nữ, lại còn chơi vui vẻ, trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng lúc này, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Nhung Âm, mọi sự khó chịu ấy lập tức tan biến.

 

Hắn nghĩ: Các cung nữ có thể làm cho tiểu giao nhân vui vẻ cũng không sao. Chỉ cần Nhung Âm nhìn thấy mình, chắc chắn sẽ chạy lại ngay.

 

Trong lòng thoải mái, Tông Chính Tiêu cũng mỉm cười, nắm tay Nhung Âm ngồi xuống bàn, thấy rõ còn vệt nước trên mặt bàn, liền hỏi: "Các ngươi vừa rồi đang chơi gì vậy?"

 

Tông Chính Tiêu hỏi Nhung Âm, mặc dù biết cậu không thể nói, nhưng Lục Nga và các cung nhân cũng không dám trả lời thay.

 

Nhung Âm giống như trước, dùng ngón tay dính nước trên bàn để vẽ, chỉ cho Tông Chính Tiêu xem.

 

Trò chơi nhỏ này rất đơn giản, Tông Chính Tiêu chỉ cần xem một lần là hiểu. Thấy Nhung Âm hứng thú dâng trào, còn muốn tái chiến, Tông Chính Tiêu nói: "Ta sẽ chơi với ngươi, nhưng nếu thua nhiều, ngươi phải chịu phạt."

 

Nói xong, hắn giơ tay lên bàn vẽ hình giếng tự, phối hợp với Nhung Âm.

 

Người bên ngoài nhìn vào, việc giao nhân có hiểu ngôn ngữ hay không không quan trọng, chỉ cần cậu đi theo các nước cờ thì có nghĩa là đồng ý chơi với Tông Chính Tiêu.

 

Tông Chính Tiêu trước tiên vẽ "O", ngay sau đó Nhung Âm vẽ "X", trong lòng tự nhủ: Hừ hừ, ta đã chơi giếng tự cờ nhiều năm, đánh bại hết cao thủ, hoàng đế nào có thể thắng ta? Đợi mà xem ta sẽ trừng phạt ngươi!

 

Tông Chính Tiêu mỉm cười, thầm đáp lại: Rửa mắt mà xem.

 

Khi hai người chơi, các cung nhân quỳ trên đất đã bị Tứ Hỉ gọi đứng dậy.

 

Tứ Hỉ hiểu Tông Chính Tiêu; nếu hắn thật sự muốn trừng phạt các cung nhân, đã sớm có ý bắt họ làm điều đó. Hơn nữa, giờ phút này hắn đang vui vẻ trêu đùa tiểu giao nhân, chắc chắn không muốn chú ý đến những người khác.

 

Trận cờ kéo dài tổng cộng hai giờ. Lúc đầu, Nhung Âm còn có thể dựa vào kinh nghiệm mà thắng một vài ván, nhưng sau đó Tông Chính Tiêu dần dần tìm ra các kịch bản, ép Nhung Âm đến mức không dám ngẩng đầu lên, liên tục thua mười mấy ván, không để lại cho cậu bất kỳ cơ hội nào.

 

Sự chênh lệch giữa người với người rõ ràng quá lớn, tiểu ngu ngốc Nhung Âm bắt đầu cảm thấy bứt rứt.

 

Đến giai đoạn sau, Tông Chính Tiêu cũng nhận ra tiểu giao nhân của mình đang uể oải thất vọng, sợ rằng cậu sẽ khóc, nên đã thả lỏng hơn chút.

 

Nhìn ra rằng Nhung Âm không thể thắng mình, Tông Chính Tiêu quyết định không tiếp tục chơi nữa. Cố tình để Nhung Âm thua cũng không có gì thú vị, nên hắn dứt khoát thu tay lại.

 

Tứ Hỉ luôn quan sát từ bên cạnh, nhanh chóng hiểu ý, liền vội vàng gọi cung nhân mang nước rửa tay cho hai vị chủ tử, sau đó dọn sẵn trà ngon và điểm tâm.

 

Giao nhân là người tham ăn, mỗi khi ăn no, tâm trạng sẽ tốt hơn. Nếu bệ hạ chọc giận Nhung Âm, Tứ Hỉ đương nhiên phải giúp đỡ để cậu nguôi giận.

 

Bởi vì nếu giao nhân không vui, Hoàng Thượng cũng sẽ không vui, mà đến lúc đó, xui xẻo vẫn sẽ là những cung nhân hầu hạ họ.

 

Trong cung, các món điểm tâm do ngự trù làm ra không tầm thường, Nhung Âm luôn thích ăn. Như Tứ Hỉ dự liệu, khi được nếm những món ngon, Nhung Âm quả nhiên chậm rãi thư giãn.

 

Nhung Âm nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, vừa định cầm miếng thứ hai cho vào miệng thì quay lại thấy Tông Chính Tiêu vẫn đứng yên, không uống trà cũng không ăn gì, chỉ chăm chú nhìn cậu.

 

“A.” Nhung Âm đảo mắt giữa Tông Chính Tiêu và điểm tâm, thể hiện vẻ nghi hoặc, như đang hỏi vì sao hắn không ăn.

 

Tông Chính Tiêu hiểu ý Nhung Âm, nhưng không trả lời. Thay vào đó, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn của Nhung Âm, nắm tay cậu kéo về phía mình, rồi cắn lấy miếng điểm tâm trong tay cậu.

Loading...