Ta Lỡ ‘Xơi’ Yêu Hoàng Rồi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-09 19:43:17
Lượt xem: 2,726
Sau đó, theo Yêu Giới tái tạo, nhà ngục không người đó cũng dần dần bị bỏ hoang.
Không ai biết Vân Lăng đang nhìn cái gì, tâm tư của người ở vị trí cao luôn khó đoán.
Ta tuy thích sắc đẹp, nhưng cũng biết người nào có thể trêu chọc, người nào không thể.
Ví dụ như Vân Lăng, nếu không phải hương thơm đêm qua quá nồng nặc, ta tuyệt đối không dám thân mật với hắn như vậy.
"Yêu, Yêu Hoàng đại nhân, đây hoàn toàn là hiểu lầm."
Ta cố gắng giải thích, lại thấy hắn nhíu mày.
"Hiểu lầm? Nàng gọi ăn sạch sành sanh là hiểu lầm?"
Ta căng thẳng xoa tay, muốn rời khỏi người hắn, nhưng đôi tay to trên eo lại không hề nhúc nhích.
"Ừm… Quân thượng, chàng nghe ta giải thích, chúng ta là giải tỏa lẫn nhau. Thật sự không được, coi như là mơ một giấc mộng, bây giờ mộng tỉnh rồi, chúng ta nên quên thì quên, không ai nợ ai, ta không cần chàng chịu trách nhiệm đâu."
"Không được! Lục giới ai mà không biết, vạn năm qua chưa từng có ai dám đến gần Bổn Quân, mà nàng lại là kẻ phụ bạc nổi tiếng, cho dù là một giấc mộng, cũng là ta thiệt thòi, tiểu Tiên Quân, nên là nàng chịu trách nhiệm với ta."
Cái gì? Đường đường Yêu Hoàng đại nhân vậy mà muốn ta chịu trách nhiệm?
Ta dụi dụi mắt, nhất thời cho rằng mình chưa tỉnh ngủ.
Ai ngờ hắn thật sự không chịu buông tha, ta không đồng ý, hắn liền không chịu cho ta xuống giường.
Sau vài lần giằng co thất bại, vì không muốn chậm trễ công việc trở về Cửu Trọng Thiên, đầu ta nóng lên, nói ra một câu vô cùng hoang đường.
"Quân thượng nếu như chịu mặc yếm đỏ cho ta xem, ta liền đáp ứng chàng, chịu trách nhiệm với chàng."
Lời của kẻ phụ bạc nào có thể tin, huống chi hắn là Yêu Hoàng, chắc chắn sẽ không mặc yếm đâu.
Thế nhưng giây tiếp theo, ta liền tự vả mặt mình.
Chỉ thấy Vân Lăng tai đỏ lên, giống như đã hạ quyết tâm, thật sự mặc yếm đỏ trước mặt ta.
6
Vai rộng eo thon phối với chiếc yếm nhỏ xinh, hình ảnh vừa hài hước vừa khêu gợi.
Ta nuốt nước miếng, nhất thời không nói nên lời.
Vân Lăng khẽ ho một tiếng, có chút mong đợi nhìn ta: "Như vậy, có thể chịu trách nhiệm với ta rồi chứ?"
Ta ngây ngốc gật đầu, phản ứng lại đang định lắc đầu, lại bị hắn cưỡng ép nâng đầu lên.
"Chỉ được gật đầu, không được lắc đầu."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Xem ra lời đồn cũng không phải là chính xác lắm, cái gì mà âm trầm tàn nhẫn, cái gì mà cao cao tại thượng, lão Yêu Hoàng này lúc riêng tư rõ ràng là rất dính người.
Ta cũng không biết cuối cùng làm sao lại đáp ứng hắn, lúc trở về Cửu Trọng Thiên vẫn còn mơ màng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ta-lo-xoi-yeu-hoang-roi/chuong-3.html.]
May mắn là nửa sợi tình ti rất nhanh đã giúp ta quên đi đoạn duyên tình thoáng qua này, lời hứa hẹn của ta cũng đều bị vứt ra sau đầu.
Cho đến Thiên Thịnh Yến lần này, ta lại một lần nữa gặp hắn.
"Tiểu lừa gạt, nhớ ra rồi?"
Hắn lắc lắc cái yếm trong tay, thiếu niên Hồ Tộc bên cạnh tuy cúi đầu, nhưng tai hồ lại dựng thẳng lên.
Thỉnh thoảng có người từ yến tiệc đi ra, tò mò nhìn về phía chúng ta, ta xấu hổ đến mức ngón chân co quắp, cố gắng nặn ra một nụ cười giả tạo.
"Quân thượng, chúng ta có thể đổi chỗ khác nói chuyện được không?"
"Được thôi, nàng dẫn đường."
Tránh khỏi đám đông, ta thu lại cái yếm, Vân Lăng theo ta đến chỗ ta ở.
Yêu Hoàng cao lãnh trước mặt mọi người, trước mặt ta không còn chút hình tượng nào, ngồi phịch xuống trường kỷ, nghiêng người co chân.
Ta không phải là chưa từng tiếp xúc với hắn, người này trước kia rõ ràng không phải như vậy.
Sao ngủ một giấc dậy, đột nhiên lại thay đổi thành người khác?
Ta cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nhớ tới lư hương đêm đó, nghiêm túc nói: "Quân thượng, sau ngày hôm đó chàng đã kiểm tra cái lư hương kia chưa?"
"Nàng không phải biết sao, bên trong đó đựng thứ..." Nói đến đây, hắn đột nhiên hạ giọng, "Xuân dược."
Lão già không đứng đắn, lúc này lại biết xấu hổ.
Ta trừng mắt nhìn hắn, chỉ vào đầu mình.
"Ý ta là, tu vi càng cao thì người ngửi thấy hương đó phản ứng càng lớn, có khả năng sẽ hun hỏng đầu óc không?"
Hắn khẽ cười một tiếng, duỗi lưng.
"Làm sao có thể, Bổn Quân chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, mấy ngàn năm nay chưa từng thoải mái như vậy."
Khoảnh khắc này, ta coi như đã hiểu, Vân Lăng bị bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ.
7
Ta bê một cái ghế, ngồi đối diện hắn, nghiêm túc nói: "Quân thượng, không phải ta không chịu trách nhiệm với chàng, mà là ta không thể chịu trách nhiệm."
Hắn lập tức ngồi thẳng dậy, khóe miệng cũng rũ xuống.
"Nàng có ý gì?"
"Thức Hải của ta chỉ có nửa sợi tình ti, tuy rằng chàng đẹp trai, nhưng ta thật sự là lực bất tòng tâm, chàng hiểu cho ta nhé."
Nghe ta nói như vậy, Vân Lăng không ngồi yên được nữa, "xoẹt" một tiếng đứng dậy.
"Tình ti của nàng bị cắt rồi? Tình ti của nàng nhiều như vậy, đều bị cắt hết rồi?!"
Giọng hắn khá lớn, gần như là hét lên, ta sửng sốt một chút, rất nhanh liền nhận ra điều không đúng.