Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1641
Cập nhật lúc: 2024-10-12 13:50:44
Lượt xem: 135
Máu trong người Chân Long Thiên Tử 1
Vân Mộng Hạ Vũ
[*] Chân Long Thiên Tử: thời xưa cho rằng Hoàng đế là rồng từ trên trời phái xuống.
[*] Chân Long Thiên Tử: thời xưa cho rằng Hoàng đế là rồng từ trên trời phái xuống.
Quân sư Mễ Lợi Á năm nay ba mươi sáu tuổi, trên có một người lão nương, dưới có ba nữ nhi, phu thê ân ái, gia đình hòa thuận.
Các đại thần Đại Vũ nghiền ngẫm một khắc đồng hồ, cũng không tìm được điểm đột phá nào từ quân sư Mễ Lợi Á.
“Hoàng tử viết một câu, Mễ Lợi Á nửa tháng đều phải về nhà một lần.” Trình Loan Loan mở miệng dò hỏi, “Quân bộ là một tháng mới nghỉ một ngày, vì sao Mễ Lợi Á mới chỉ nửa tháng phải trở về?”
Hoàng tử Victor lập tức trả lời: “Mẫu thân của Mễ Lợi Á mắc bệnh nan y, quanh năm nằm liệt giường, hắn là nhi tử hiếu thảo nhất A Tát Bố, cứ nửa tháng phải về thăm lão nương một lần.”
Trình Loan Loan ngước mắt: “Hoàng tử có biết lão phu nhân bị bệnh gì không?”
“Lang trung cũng không chẩn đoán ra.” Hoàng tử lắc đầu, “Hai năm trước ta có đi thăm một lần, lão phu nhân quanh năm ho khan, thi thoảng ho ra máu, thường xuyên đau n.g.ự.c ngất xỉu, nhiều lang trung xem bệnh cũng không thấy khá hơn, cứ như vậy kéo dài từng ngày, càng ngày càng gầy gò...”
Trình Loan Loan hơi nhíu mày.
Triệu chứng này sao lại giống viêm phổi vậy?
Trong thời cổ đại, y học chưa phát triển, tám chín mươi phần trăm là bệnh viêm nhiễm, chỉ cần có thuốc kháng khuẩn và kháng sinh là có thể chữa khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://www.monkeyd.me/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1641.html.]
Đặc biệt là loại bệnh thường gặp như viêm phổi, trong thời hiện đại không phải là chuyện lớn, nhưng thời cổ đại, đối với hài tử và lão nhân mà nói là căn bệnh tai họa…
Nếu thật sự Mễ Lợi Á lão phu nhân bị viêm phổi thì đó là một bước đột phá.
“Nước Đại Vũ có dẫn một vị ngự y đi theo.” Trình Loan Loan nói, “Không bằng ngày mai dẫn ngự y đi xem cho lão phu nhân một chút?”
Trong lòng Hoàng tử biết rõ ràng địa vị của Mễ Lợi Á trong quân bộ, hắn không tiếc bất cứ giá nào đưa Mễ Lợi Á về cùng phe...
Hắn gật đầu: “Được, ta đi sắp xếp.”
Sau khi Hoàng tử rời đi, Tần Vương vẫn chưa trở về, hắn bị Á Lực Quận vương gọi đến công phường lưu ly thị sát, Trình Loan Loan bảo hắn tiếp tục phối hợp với Quận vương, sự chú ý của Quận vương đều đặt toàn bộ lên người Tần Vương nên về việc làm của bọn họ bên này thần không biết quỷ không hay.
Sáng hôm sau, Hoàng tử sắp xếp xe ngựa đưa Trình Loan Loan và ngự y đến phủ đệ quân sư.
Phủ quân sư cách cung điện cũng không xa, xe ngựa đi một khắc đồng hồ đã đến cửa phủ đệ. Thị vệ giữ cửa nhìn thấy Hoàng tử đến, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi vào thông báo một tiếng.
“Bái kiến Hoàng tử điện hạ.” Thê tử Mễ Lợi Á nghênh đón, “Hoàng tử đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?”
Hoàng tử ôn hòa nói: “Nghe nói bệnh nan y của lão phu nhân càng nặng, ta vẫn lo lắng không thôi, vừa vặn lần này theo nước Đại Vũ đến đây có một vị ngự y, phương thức chữa bệnh ở nước Đại Vũ và A Tát Bố chúng ta không giống nhau lắm, có lẽ có thể chữa khỏi lão phu nhân không chừng, ta mặt dày mời ngự y đi chuyến này, không biết có thuận tiện hay không?”
Thê tử của Mễ Lợi Á biết phu quân mình là người hiếu thảo, lập tức đón đoàn người vào cửa, dẫn đến viện của lão phu nhân.
Vừa đi vào viện liền ngửi thấy mùi thảo dược nồng đậm, rất gay mũi.
Xuyên qua sân đi vào trong phòng, mùi thuốc kia càng thêm nồng đậm, phòng không lọt gió, các loại mùi hỗn tạp, làm người ta cả người khó chịu.
Trên mặt Hoàng tử lại không hiện bất kỳ khó chịu nào, đi đến trước giường, giọng nói ôn hòa hỏi thăm tình huống gần đây của lão phu nhân.