24 Quy Tắc Sinh Tồn Trước Mùng Một Tết - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-05-24 19:47:02
Lượt xem: 559
Trưởng thôn gật gật đầu, trả lời một cách đầy ẩn ý: “Trong thôn có ba kẻ s/át nh/ân bi/ến th/ái; chín con quỷ nguyên bản; nhiệm vụ của kẻ s/át nh/ân bi/ến th/ái chính là gi/ết hết tất cả những người về thăm quê và người nằm ngoài vùng quy tắc; nhiệm vụ của quỷ chính là phải khiến cho người hoặc s/át nh/ân bi/ến th/ái trở thành quỷ nhiều hơn.”
“Những ai sau khi bị quỷ nguyên bản g.i.ế.c sẽ trở thành quỷ, còn được gọi là quỷ giả, hiện tại không rõ số lượng, quỷ giả sẽ tùy thời cơ thức tỉnh một quy tắc mới; người và quỷ bị s/át nh/ân bi/ến th/ái gi*t ch/ết đều sẽ trở thành nô lệ của s/át nh/ân bi/ến th/ái, chỉ cần kẻ s/át nh/ân ch/ết đi thì nô lệ cũng sẽ ch/ết theo; nếu như người trở thành quỷ, vậy thì sẽ mãi mãi không thể rời khỏi thôn nữa.”
Thật ra tôi đã đoán trúng rất nhiều điều trong lời nói của ông.
Khó khăn lắm tôi mới đứng dậy để nói lời tạm biệt trưởng thôn, tôi nghĩ tôi đã tìm được cách phá giải rồi!
Tôi lê lết tấm thân trên con đường nhỏ trong thôn, sự cô độc khủng khiếp bao trùm khắp nơi.
“Hãy cố gắng tìm được bạn đồng hành cùng nhau kiên trì, người đông thì sức mạnh.”
Nhưng hiện giờ đến cả một người ở cạnh tôi cũng không có nữa.
Ngô Hạo mất tích, bây giờ tôi có thể xác định, Ngô Hạo tuyệt đối không phải người xấu!
Hoàng Tiểu Điềm có thể là quỷ, cũng có thể là kẻ s/át nh/ân bi/ến th/ái.
Còn về phần Mã Văn Sơn, tôi chưa hề nói với cậu ấy vết thương của tôi là do ai đ/âm!
Chính ngay lúc này, Tống Chí Hào cười khúc khích chạy tới.
Vừa chạy cậu ngốc vừa nói: “Hí hí, Hạo, hí hí, đống củi.”
Cậu ấy vẫn luôn gọi Ngô Hạo là Hạo!
Tôi lập tức bảo cậu ấy dẫn đường đến chỗ đống củi.
Nhưng đã chậm một bước rồi, nơi này chỉ còn lại một vũng m/áu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/24-quy-tac-sinh-ton-truoc-mung-mot-tet/chuong-14.html.]
Tôi như phát đi/ên lục tìm khắp nơi xung quanh đống củi, vẫn không tìm thấy Ngô Hạo.
Quá thất vọng, tôi nhìn Tống Chí Hào rồi đưa tay lên sờ đầu cậu ấy và cùng nhau quay về nhà.
Tống Chí Hào dường như cảm nhận được sự đau khổ của tôi.
Cậu ấy nhỏ giọng ngâm nga bài hát mà lúc nhỏ chúng tôi thường hát cùng.
“Trên đồng bằng có năm ngọn núi, hai ngọn núi trắng, ba ngọn núi đen, ây da ây da yoo…”
Tôi lắc đầu cười khổ, thật ra thì làm một cậu ngốc cũng hay đó chứ, không cần phải bận tâm chuyện gì cả.
Đến tối mùng một, em họ tôi chạy đến gọi tôi sang dùng cơm.
Nó bảo là anh em chúng tôi cùng nhau tụ tập một bữa.
Thằng em họ này của tôi cũng là người về thăm quê, là một trong những người nhất quyết nhốt mình trong nhà không ra ngoài.
Quy tắc nói không được tụ tập chúc tết, nhưng không có nói không được tụ tập ăn cơm.
Tôi cũng tính tìm chỗ đông người, sẵn tiện đợi Ngô Hạo một thể.
Nếu như đợi được Ngô Hạo, tôi liền cùng cậu ấy lái xe chở theo Tống Chí Hào rời khỏi cái thôn quái quỷ này ngay!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thế là tối nay tôi dẫn theo Tống Chí Hào đến nhà em họ tôi.
Nhà họ Vương chúng tôi là một đại gia tộc trong thôn, dòng họ có rất nhiều người, tiểu bối cũng nhiều vô kể.