24 Quy Tắc Sinh Tồn Trước Mùng Một Tết - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-24 19:42:32
Lượt xem: 392
Người gửi tin nhắn này không biết có ý gì nữa!
“Ôi chao, con trai lớn của tôi về rồi.”
Chính ngay lúc tôi đang trầm ngâm suy nghĩ trên xe thì đột nhiên mẹ tôi chạy ra.
Nhìn thấy khuôn mặt của mẹ đã già đi so với năm ngoái, sóng mũi tôi cay cay, xém chút nữa là rơi cả nước mắt.
“Mẹ.” Tôi bước xuống xe, dịu dàng ôm lấy mẹ tôi.
“Chúc mừng năm mới nhé con trai.”
Mẹ đưa tay sờ lên mặt, trách tôi sao lại ốm đi nhiều như thế.
Tôi vừa định trả lời thì chợt nhớ đến nội dung trong tin nhắn lúc nãy.
“Không được nói chúc mừng năm mới với bất kỳ người nào trong thôn.”
Bởi vì đó là tính đặc thù trong công việc phóng viên của tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cho dù không tin vào nội dung tin nhắn đó, cũng không thể buông lỏng cảnh giác được.
Thế là tôi đành ngậm ngùi nuốt ngược bốn chữ đó vào bụng rồi ôm chầm lấy mẹ tôi thêm một cái.
Chính ngay lúc này, tiếng kèn trống um sùm đột nhiên vang lên ngay đầu thôn.
“Tất cả mọi người chú ý, tất cả mọi người chú ý, Lý Đống, người vừa trở về quê tại đầu thôn phía Tây đã nói chúc mừng năm mới, hiện giờ đã bị m/ổ x/ác lấy thịt, người dân nào nghe được thông báo, hãy lập tức đến quảng trường văn hóa trong thôn để được chia thịt, xin lặp lại một lần nữa…”
Nội dung thông báo trong loa khiến cho tôi ngẩn người ngơ ngác.
Mà mẹ tôi sau khi nghe được thông báo, đã vui mừng phấn khởi chạy vào nhà lấy một cái thao lớn, định chạy về hướng của quảng trường văn hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/24-quy-tac-sinh-ton-truoc-mung-mot-tet/chuong-2.html.]
Tôi vội vàng ngăn cản mẹ tôi lại.
“Mẹ, mẹ có nghe loa phát thanh nói gì không vậy?”
Mẹ tôi quay đầu, để lại cho tôi một nụ cười vô cùng quỷ dị.
“Nghe rồi, quảng trường trong thôn gi/ết heo chia thịt, bảo chúng ta đến lấy.”
Khi chúng tôi đặt chân đến quảng trường văn hóa trong thôn thì nơi đây đã đông nghẹt người.
Mọi người đang tập trung vây quanh chiếc bàn ở giữa, trên đó có một người giờ đây đã bị phân ra thành tám phần.
Nhìn thấy cảnh tượng đó sắc mặt tôi liền trắng bệch ngay tức khắc.
Tôi vội vàng chạy ra một góc ói không ngừng.
Đưa mắt nhìn sang một góc bên cạnh cũng có vài người đang đứng đó nôn mửa.
Mãi đến khi ói xong mới phát hiện.
Mấy người đó đa số đều là những người tôi quen biết, họ đã chơi chung với tôi từ nhỏ cho đến lớn.
“Ngô Hạo, Hoàng Tiểu Điềm, Mã Văn Sơn.” Tôi kêu tên hai nam một nữ trước mặt.
“Ai có thể nói tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không!”
Hoàng Tiểu Điềm giờ đây có chút suy sụp, Lý Đống bị gi/ết và ch/ặt x/ác trên bàn cũng là bạn của chúng tôi.
Chính là không lâu trước đó, chúng tôi còn liên lạc trong nhóm wechat, hẹn nhau lần này về quê ăn tết phải vui vẻ tụ tập một bữa.
Nhưng nào ngờ đâu bây giờ đã âm dương cách biệt.
Mã Văn Sơn đến gần, ra vẻ thần bí nói: “Mọi người cũng nhận được tin nhắn sao?”