49 50 - Phần 15
Cập nhật lúc: 2024-05-05 09:56:27
Lượt xem: 1,069
Lúc nói ra lời này, từng ký ức về Tề Kiến Bạch lại chạy quanh đầu tôi như một thước phim.
Trong bữa tiệc ngày hôm đó, tôi đã trở thành bạn gái của cậu ta.
Nhưng không có gì xảy ra tiếp theo.
Cho đến ngày hôm đó, Tề Kiến Bạch bị sốt, nhưng lại gọi nhầm cho tôi thay vì gọi cho người bạn nhờ đem th uốc đến.
Tôi xách theo túi th uốc hạ sốt, nhập mật khẩu nhà cậu ta rồi đẩy cửa bước vào.
Hai má cậu ta đỏ bừng vì nóng, đầu óc mê man không tỉnh táo.
Sau khi uống thu ốc, gò má nóng bừng của cậu ta vẫn không ngừng cọ xát lên gương mặt tôi.
“Tôi nóng quá, lạnh quá…”
Tôi cụp mắt nhìn cậu ta, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi ôm cậu một lát nhé?”
Tề Kiến Bạch ngước lên nhìn tôi, đáy mắt mờ mịt như phủ một tầng sương mỏng, khoé môi nhếch lên, giọng khàn khàn:
“Chị đang thừa nước đục thả câu có phải không?”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
“Phải.”
Tôi nói thêm: “Nhưng cậu cũng có quyền từ chối.”
Người đàn ông không nói gì, chỉ vươn tay ra, kéo tôi ngã vào lòng cậu ta.
Bởi vì nhiệt độ cơ thể tôi rất dễ chịu.
Có lẽ vậy nên cậu ta cảm thấy rất thoải mái, quấn quanh người tôi như dây leo, dính sát không buông.
“Chị, hôm nay mặc đồ thế này, chị không cảm thấy khó chịu à?”
“Đúng là không thoải mái.”
Tôi ôm mặt cậu ta, nói: “Vậy giúp tôi cởi ra được không, bảo bối?”
Mặc dù chuyện cần xảy ra đã không xảy ra.
Nhưng mọi chuyện đều bắt nguồn từ tối hôm đó.
Tôi thừa nhận ban đầu chỉ là muốn quan tâm đến cậu ta một chút, không hề tính đến việc bên nhau lâu dài.
Tất cả những gì tôi muốn chỉ là khoảnh khắc vui vẻ như vậy mà thôi.
Cậu ta cũng rất phối hợp, hiểu chuyện đến mức tôi còn cho rằng cậu ta cũng có suy nghĩ giống như tôi.
Lực đạo ở cổ tay kéo tôi về thực tại.
Đột nhiên Tề Kiến Bạch lạnh lùng kéo tay tôi, sải bước về phía trước.
Có phóng viên còn muốn cản đường, nhưng lại bị cái nhướng mày cùng thái độ kiêu ngạo của cậu ta phản bác:
“Tôi cùng sếp về đội xem lại trận đấu, thảo luận chiến thuật. Anh có muốn nghe không?”
Lạnh lùng, sắc bén.
Phóng viên vẫn không chịu bỏ buộc, còn dang tay chặn anh lại: “Vậy vị tiểu thư này chính là cô bạn gái mà anh nói lúc đó rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/49-50/phan-15.html.]
Tề Kiến Bạch mất kiên nhẫn: “Cút!”
16.
Ánh trăng như đang thêu dệt một bức tranh thuỷ mặc.
Tôi và Tề Kiến Bạch ngồi trong xe, không ai nói gì, không gian như rơi vào môi trường chân không.
Sau vài giây, anh bật cười:
“Chị, chị không định nói gì sao?”
Tôi khẽ thở dài: “Là lỗi của tôi.
Tôi và Tề Kiến Bạch ngồi trong xe, bầu không khí im lặng trôi qua.
Sau vài giây, anh chợt cười khúc khích:
"Chị, chị không định nói với em điều gì sao?"
Tôi khẽ thở dài: “Là lỗi của tôi. Lúc đầu tôi còn tưởng cậu vụng trộm học mấy trò người lớn đấy.”
“Nhưng tôi đã nói với cậu rồi, chúng ta chỉ là…”
“Tôi không nói chuyện đó.”
“Tôi không nói đến chuyện đó.”
Cậu ta đột nhiên ngắt lời tôi: “Sao chị không nói cho tôi biết chị là quản lý đoàn đội?”
Tôi bình tĩnh nhìn cậu ta: “Cậu mà biết thì cả hai chúng ta đều gặp rắc rối.”
Cậu ta đột nhiên dừng lại, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Hôm chúng ta bị chụp ảnh tung lên hotsearch, quản lý nói với tôi anh ấy sẽ đứng ra tổ chức họp báo để phủ nhận mối quan hệ của chúng ta, cũng là chủ ý của chị có đúng không?”
Tề Kiến Bạch nghiêng người, đặt tay lên lưng ghế phía sau tôi: “Lý Tuyết, trong mắt chị, tôi là người đàn ông không đứng đắn như thế à?”
Khoảng cách mỗi lúc một gần, hơi thở dần hoà quyện vào nhau, bầu không khí vô cùng ám muội.
Nhưng phản chiếu trong đáy mắt người đàn ông, tôi nhìn thấy chính tôi bình thản và thờ ơ đến lạ.
“Bởi vì giữa chúng ta không có tình yêu.”
“Tôi muốn làm gì, từng bước đi như thế nào, chính tôi đã sắp xếp chu toàn từ 4 năm trước rồi. Mọi thứ sẽ không thay đổi chỉ vì sự xuất hiện của cậu. Về phần tại sao tôi lại không nói cho cậu biết tôi là chủ câu lạc bộ, đó là vì chúng ta chia tay…”
Tôi ngừng lại, chọn một từ khác nhẹ nhàng hơn.
“Mối quan hệ vụng trộm hoàn hảo này kết thúc, tôi hy vọng nó sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này của cậu trong nhóm.”
“Tôi đảm bảo sẽ đem lại cho đội một định hướng tốt hơn, giá trị thương mại cao hơn cho sự nghiệp của cậu.”
Chóp mũi người đàn ông gần như chạm vào chóp mũi tôi, hơi thở gần như hoà làm một, tôi ngửi thấy hương bạch đàn lạnh lẽo trên cơ thể anh.
“Chị đã tính toán lâu như vậy, đột nhiên hôm nay tuyên bố, chị không sợ tôi sẽ lợi dụng tình thế hiện tại mà chuyển sang đội khác sao?”
Tôi im lặng vài giây: “Đó là quyền tự do của cậu.”
Cậu ta cười khẩy, rời khỏi người tôi.
Thẳng một đường đẩy cửa xe bước ra ngoài, không thèm ngoảnh đầu lại.