Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

49 50 - Phần 17 + 18

Cập nhật lúc: 2024-05-18 00:32:57
Lượt xem: 1,339

17.

 

Còn một lý do nữa.

 

Tề Kiến Bạch mới mười chín tuổi, sự nghiệp đang ở thời kỳ đỉnh cao.

 

Còn cuộc hôn nhân của tôi và Phó Thần vẫn chưa kết thúc.

 

Mối quan hệ không thể công khai nếu thật sự bị lộ ra ngoài, sẽ chỉ trở thành một v/ết nh/ơ trong cuộc đời anh.

 

Nhưng đây thật sự là một lý do không đáng kể, không đáng nhắc đến.

 

Vì vậy, tôi không nói gì, chỉ ngồi trong xe, nhìn bóng lưng anh khuất dần trong tầm mắt tôi.

 

Sau đó, tôi lấy bao th/uốc l/á trong túi ra, châm một đ/iếu.

 

Không hút, cứ như vậy nhìn nó lặng lặng cháy trong tay tôi.

 

Làn khói trắng lượn lờ bốc lên làm mờ tầm nhìn.

 

Mùi t.h.u.ố.c lá rẻ tiền cay xè, dường như kéo tôi trở về nhiều năm trước.

 

Bố tôi là một người đàn ông gh/ê /tởm đến cực điểm.

 

Nhờ vào khuôn mặt còn được coi là đẹp trai mà bám vào nhà họ Lý, nhưng vẫn không từ bỏ ý định ra ngoài trăng hoa.

 

Sợ bị phát hiện, ông đã tìm đến mẹ tôi, một nhân viên mát xa.

 

Tôi vừa sinh ra đã bị cô con gái nhà họ Lý phát hiện.

 

Bố tôi quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin bà tha thứ, rất khó khăn mới được trở về nhà.

 

Tôi theo mẹ, lớn lên trong tiệm mát xa nhỏ bé, ọp ẹp ở khu tập thể cũ.

 

Nằm bò ra chiếc bàn cũ kỹ làm bài tập về nhà, mẹ tôi và khách của bà chỉ cách tôi một tấm rèm.

 

Có khi bà gọi tôi vào, rót cốc nước làm dịu cổ họng khản đặc vì la hét của bà.

 

Bà cũng không quản tôi nhiều, ngoài thời gian đi cùng khách, thời gian còn lại bà đều vùi đầu vào bàn mạt chược.

 

Ở trường chẳng ai thích tôi, họ cố tình thì thầm to nhỏ trước mặt tôi.

 

Nói tôi giống mẹ, còn trẻ mà đã m/ắc b/ệnh d/ơ b/ẩn.

 

Thật khó để tôi tìm một từ cụ thể và chính xác để miêu tả khoảng thời gian đó.

 

Nhưng chỉ cần nghĩ đến hai chữ "quá khứ".

 

Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu tôi, là khung cửa sổ hắt ra ánh đèn màu hồng rẻ tiền, và những ánh mắt tối tăm, đ/ê ti/ện của những vị khách qua lại rơi trên người tôi.

 

Ham muốn và dã tâm của tôi lớn hơn bất kỳ ai, tôi nóng lòng muốn tiến xa hơn, cao hơn nữa.

 

Vì điều này, tôi có thể trả bất cứ giá nào.

 

Một đ/iếu th/uốc cháy hết trong tay tôi, tôi bị t/àn th/uốc rơi xuống làm bỏng, tỉnh táo trở lại.

 

Gọi điện thoại cho Tiểu Đường.

 

"Giai đoạn cuối cùng của kế hoạch mua lại cổ phần, bắt đầu từ tối nay."

18.

 

Cả tuần liền, tôi gần như ở lì trong công ty.

 

Trong thời gian này, Phó Thần đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc, đều bị tôi từ chối.

 

Anh ta lại gửi tin nhắn, tôi không thèm nhìn, chỉ hờ hững trả lời một câu:

 

"Thỏa thuận ly hôn anh đã xem trước rồi, tôi đã bảo luật sư gửi bản cuối cùng cho anh, nếu không có vấn đề gì thì ký đi."

 

Hợp đồng hợp tác thương mại ngũ quốc được ký kết, vốn là một trong những dự án trụ cột của Phó thị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/49-50/phan-17-18.html.]

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Tôi mượn cớ hợp tác của Phó Thần và nhà họ Lý, từng bước lấy thông tin tình báo và công nghệ cốt lõi ra.

 

Sau đó, vượt qua Phó thị, chủ động tìm đến người phụ trách bên kia.

 

Tôi vẫn đang bận rộn trong văn phòng, Tiểu Đường đột nhiên vội vã gõ cửa:

 

"Lý gia, bố của cô và Phó tổng của Phó thị đến công ty, nhất quyết đòi gặp cô!"

 

Động tác của tôi khựng lại, ngẩng đầu lên.

 

"Mời họ vào phòng họp."

 

Tôi vừa nói, vừa đứng dậy đi ra ngoài.

 

Trước khi mở cửa, tôi quay đầu lại dặn dò:

 

"Ngoài ra, hãy báo cảnh sát, nói là có người g/ây r/ối trong công ty."

 

Bước vào phòng họp, tôi nhận ngay một cái tát hết sức của bố tôi.

 

Cái t/át khiến mặt tôi nghiêng sang một bên, tai ù đi, trong miệng tràn ra mùi t/anh của m/áu.

 

"Vô l/iêm s/ỉ!"

 

Ông ta chỉ vào mũi tôi mắng,

 

"Con có còn nhớ thân phận của mình là gì không? Ai cho con cái gan mua lại cổ phần của Lý thị, biển thủ công quỹ…"

 

"Bố, bố nhầm rồi."

 

Tôi ngắt lời ông ta, nhướng mày về phía ông ta:

 

"Ba lần chuyển nhượng cổ phần, bây giờ đã không còn Lý thị nữa."

 

"Chỉ cần con muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi tên nó, ngay cả việc sáp nhập trực tiếp vào công ty của con cũng không phải là không thể."

 

Công ty của nhà họ Lý chuyển đổi thất bại, giá trị thị trường liên tục sụt giảm, khách hàng cũng lần lượt bỏ đi.

 

Sau khi vợ cả của bố tôi qua đời, ông ta tiếp quản công ty.

 

Nhưng ông ta đã quen ăn bám, tự mình không thể giải quyết được.

 

Sau khi tôi và Phó Thần kết hôn, vì lý do thuận tiện cho việc hợp tác, bố tôi đã sắp xếp tôi vào Lý thị.

 

Một vị trí rất nhỏ, phải làm rất nhiều việc.

 

Nhưng lại không có thực quyền.

 

Nhưng không sao.

 

Thứ tôi muốn, chưa bao giờ chỉ là Lý thị, một công ty đã suy tàn từ lâu.

 

"Lý Tuyết.”

 

Phó Thần trầm giọng hỏi tôi:

 

"Cô bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này từ khi nào?"

 

Tôi giả vờ suy nghĩ nghiêm túc: "Có lẽ… là từ đêm bốn năm trước, đêm tôi đến tìm anh."

 

"Mua lại cổ phần của Lý thị, cướp dự án từ tay tôi, còn đầu tư vào những thứ khác… Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

 

"Anh học tài chính, chẳng lẽ không biết thế nào là giao dịch đòn bẩy sao?"

 

Anh ta đột nhiên đứng dậy, nhìn tôi với vẻ mặt khó coi: "Rủi ro cao như vậy, cô cũng dám đánh cược sao?"

 

"Tại sao không dám? Cuộc đời của tôi, vốn dĩ là một canh bạc."

 

Tôi cong môi, chậm rãi cười:

 

"Hơn nữa, bây giờ anh đang đứng ở đây, chứng tỏ, tôi đã thắng cược."

Loading...