Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

49 50 - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-03-20 22:25:58
Lượt xem: 263

Đôi mắt cô ta gần trong tầm tay.

Tôi biết rõ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong, nhưng dưới đôi mắt sáng chói của cô ta, tôi vẫn sững người.

Đột nhiên, thiếu niên phía sau khàn giọng cười nhẹ:

"Chị căng thẳng vậy à?"

Những vết cắn sau gáy dần lộ ra. Cảm giác nhức nhối chỉ rõ hơn một chút, sau đó liền bị bao phủ bởi cảm giác ấm áp và ướt át.

Hơi thở dồn dập của cậu ta phả vào gáy tôi.

"Nếu sợ người khác phát hiện như vậy, tại sao lúc đầu còn khiêu khích tôi?"

"Hay là tôi chỉ ấn cửa sổ xe xuống để họ nói vài câu, được không?"

Đây là lần đầu tiên tôi mơ hồ cảm nhận sự nguy hiểm tiềm ẩn toát ra từ trên người cậu ta.

Mãi không nhận được phản hồi, vẻ mặt Giang Mộng cứng ngắc Sự bất mãn hiện ra trong mắt cô ta.

Ả kéo Phó Thần ra phía sau, anh tiến lên một bước:

"Anh Tề, tôi là Phó Thần của tận đoàn Phó thị."

"Bạn gái tôi cần chữ ký của cậu."

Lúc anh ta nói mấy lời này, sự kiêu ngạo trong lời nói đều không hề che giấu. Như thể chỉ cần dựa vào thân phận đó của hắn thì Tề Kiến Bạch chắc chắn đối phương sẽ không thể từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/49-50/phan-5.html.]

Sau hai giây im lặng, Tề Kiến Bạch đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Cậu ta túm lấy chiếc áo bên hông rồi trùm mũ áo lên đầu che khuất khuôn mặt tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã mở cửa xe, một bước chân dài bước ra ngoài.

Qua lớp áo khoác, mọi thứ trước mắt tôi đều là một mảng đen xì.

Thế giới chỉ còn một mảng sáng mờ nhạt. Và tiếng chế nhạo của Tề Kiến Bạch:

"Chậc, tôi không biết."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Phó Thần trầm giọng nói: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, tôi không biết anh."

Tề Kiến Bạch gằn từng chữ một: "Đầu óc của anh có vấn đề? Nghe không hiểu tiếng người à?"

Phó Thần, người luôn được thiên hạ tung hô, kính trọng, chưa bao giờ xấu hổ như thế này.

Dù không thể thấy gương mặt hắn lúc này, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng biểu cảm của hắn đang khó coi như thế nào.

Tôi không khỏi cong môi lên.

"Cái đó..." Giang Mộng đột nhiên hét lên "Đó có phải váy của phụ nữ không?"

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Tề Kiến Bạch ngắt lời: "Liên quan gì đến cô à?"

"Xin hãy ra ngoài, được không?"

Loading...