9420 - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-09-19 21:55:30
Lượt xem: 454
13.
Tôi đã không nói chuyện với Trình Quang hai tuần liên tiếp.
Anh ấy không giống tôi luôn thích sống trong bình yên.
Anh ấy như một cuồng phong không thể kiểm soát khiến tôi bồn chồn.
Nhưng tôi luôn giỏi trong việc ngăn chặn những lời bàn tán của người khác.
Lý do chính khiến tôi không muốn nói chuyện với anh ấy là vì sắp tới có một kỳ thi tháng quan trọng.
"Một số bạn nữ trong lớp, bận rộn trêu ghẹo những người khác, nhưng lại không nghĩ đến việc họ là sinh viên được tiến cử mà cứ chơi đùa và náo loạn, và khi họ đến Đại học Thanh Hoa, thì cô ấy chẳng còn gì”
Chủ nhiệm lớp đang giảng tới nửa bài thì thầy đột nhiên nói với tôi mà không chỉ đích danh: “Lần trước có người đạt hạng nhất trong kỳ thi vì may mắn, nhưng vận may không phải lúc nào cũng có thể quay trở lại, nên em hãy tự cầu phúc cho mình đi!”
Một số bạn cùng lớp ngồi phía trước hay buôn chuyện lập tức quay đầu lại nhìn vẻ mặt của tôi.
Bắt đầu xì xào bàn tán.
Tan học, Lâm Chu đi ngang qua tôi, đột nhiên dừng lại nói với tôi: "Đừng lo lắng, lần này cậu vẫn là người đầu tiên”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn.
Hấn ta giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vào ngày thi hàng tháng, tôi đã hiểu.
Giống như lần trước, hắn nộp bài trước và để trống hai câu hỏi.
Hấn vẫn muốn dành cho tôi vị trí đầu tiên.
Nhưng lần này nó vượt ngoài sự mong đợi của hắn.
Dù tôi vẫn là người đầu tiên còn hắn ta là người thứ hai.
Nhưng điều hắn không ngờ tới là lần trước chỉ hơn một điểm mà thôi.
Lần này, tôi hơn hắn ta ba mươi lăm điểm.
Nói cách khác, ngay cả khi hắn trả lời đúng cả hai câu hỏi cuối, hắn vẫn kém tôi ba điểm.
Vị trí đầu tiên vô cùng xứng đáng đến mức khiến hai câu bỏ trống của hắn ta dường như không cần thiết và khá buồn cười.
"Tiến bộ khá lớn." Chủ nhiệm khen ngợi tôi, "Nhưng Lâm Chu vẫn chưa phát huy hết sức mạnh, khi cậu ấy làm vậy, thầy biết em sẽ sợ hãi nhưng cứ tiếp tục đi."
Khi mang bài kiểm tra trở lại lớp học, tôi đã đối mặt với Lâm Chu.
Thẩm Cảnh Nghi đứng ở cửa, nói chuyện với hắn:
"Hôm qua tôi thấy Dương Tử Hàm mang nước cho cậu, cô ấy cũng khá tốt phải không?"
Dương Tử Hàm là một nữ sinh khác được đồn là đang theo đuổi Lâm Chu gần đây.
Cô ấy hung hãn hơn Thẩm Cảnh Nghi, có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu.
Lâm Chu cau mày hất tay cô ta ra: “Tặng chai nước thôi mà cậu cũng muốn quản?
“Tôi không đẹp bằng cô ấy, nhưng anh không thấy tôi đối xử tốt với anh như thế nào sao?”
Thẩm Cảnh Nghi vừa khóc vừa nói.
Đối xử tốt với ai đó là điều dễ nhất trong việc thay đổi một mối quan hệ。
Lâm Chu, người này sinh ra đã không thiếu người đối xử tốt với mình.
Làm sao có thể trân trọng việc này được?
Tôi phớt lờ họ, đi thẳng vào lớp thì bị Lâm Chu kéo lại.
“Tôi đã làm bài thi rất tốt” Hắn nói nhỏ rồi nhìn tờ giấy kiểm tra trên tay tôi.
Hấn ta luôn thích phán xét tôi.
Dù mọi người nói tôi thông minh hay điểm kiểm tra của tôi tốt.
Trông có vẻ như tôi luôn cần được hắn chỉ điểm.
"Không phải việc của anh."
Tôi vẫy tay rồi rời đi.
Tiếp theo đó, hắn ta hướng sự chú ý sang tôi, phớt lờ Thẩm Cảnh Nghi đang đầy nước mắt ở cửa.
Con người này, càng có người ghét, càng thích chinh phục.
Có gì để thích?
“Đừng quá tự tin” Hắn cười khúc khích, “Lần sau tôi sẽ không để cậu làm vậy đâu”
14.
Tôi về nhà vào buổi tối và làm xong bài kiểm tra.
Tôi vừa định đặt bút xuống thì cửa sổ trước bàn làm việc của tôi bị một hòn đá đập vỡ.
Đứa trẻ nào đang chơi khăm tôi?
Tâm tình không tốt, mở cửa sổ muốn chửi rủa, nhìn xuống dưới lầu lại thấy một khuôn mặt tuấn tú.
Trình Quang mặc một chiếc áo len màu đen.
Đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sương mù mờ ảo của đêm cuối hè.
Nhưng một bên mắt được che bằng gạc trắng,
Giống như một chú con ch.ó con đáng thương.
Tôi đã không gặp anh ấy 1 thời gian rồi.
Như đoán được tôi sẽ đóng cửa sổ lại, anh nhanh chóng nũng nịu nói: “Mắt tôi đau quá.”
Anh đau cái gì?
Việc tập luyện Taekwondo khổ sở nhưng tôi chưa từng thấy anh ấy kêu la đau đớn.
“Mẹ, con xuống nhà lấy đồ chuyển phát nhanh.”
Tôi đóng cửa sổ lại, chạy xuống cầu thang trong bộ đồ ngủ.
"Vừa đánh nhau?"
Tôi đưa tay ra để để kéo anh ấy lại gần, nhưng anh ấy đã nắm chặt lấy tay tôi.
Anh kéo tôi lại và ôm vào lòng.
Chiếc áo len đen rộng thùng thình cùng mùi mùn cưa lạnh thoang thoảng càng khoan khoái hơn trong đêm hè.
Thật là gây nghiện.
"Gần đây em có nhiều bài kiểm tra nên tạm thời không muốn gặp nhau nữa."
Tôi nhanh chóng đẩy anh ra.
"Anh không muốn nghe, mắt anh đau quá aaaaa"
Khi người này hú thì chắc chắn có ma.
Khuôn mặt anh ấy tràn đầy mong đợi, đôi mắt sáng ngời và anh ấy đang chờ đợi hành động tiếp theo của tôi.
Khi anh chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi nhẹ nhàng lại gần anh và vén một góc miếng gạc trắng lên.
Miếng dán không được dán chặt lắm, khi chạm vào đã rơi ra.
Mắt phải của anh ấy vẫn ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/9420/chuong-5.html.]
Anh ấy cố tình nói dối tôi.
Anh ấy phàn nàn: “Sao em lại lừa anh, còn làm động tác giả vờ hôn nữa?”
Sau đó ôm đầu tôi và hôn tôi trước.
Đến khi thấy đủ, anh ấy mới dừng lại.
"Mắt của anh rõ ràng là không có vấn đề gì!"
Tôi hít thở sâu lấy lại hơi.
"Lâm Chu có thể chạy dài ba nghìn mét sau đó ngất xỉu và ho"
Anh tức giận nói, "Hắn giả vờ yếu đuối, tại sao anh lại không thể?
Tôi cười giận dữ: "Chuyện này xảy ra lâu rồi, em chỉ đi phụ giúp hậu cần thôi”
"Hơn nữa, em rõ ràng nhìn thấy anh đang tức giận trong phòng y tế, nhưng em lại không hề dỗ dành anh, quay người rời đi mà không thèm quay đầu lại!"
“Em lúc đó phải về vì có lớp học trực tuyến”
Anh gật đầu tự chữa lành: “Sau đó anh đã tự an ủi mình khi em vội về lớp học.”
Anh ấy lẩm bẩm rất nhiều, chẳng hạn như "Anh nghĩ rằng dù có tranh giành đến mấy thì vị trí học tập trong lòng em cũng không thể tranh giành được."
Vào những đêm hè, thỉnh thoảng có chút gió đêm ở tầng dưới.
Bóng cây nhảy múa, bóng anh và bóng tôi chồng lên nhau dưới ánh trăng hắt lên trên tường.
“Cuối tuần này ở lại với anh nhé.” Anh nói.
Follow bọn mìk tại Tiktok: @hai_duong.08 hoặc Facebook: Hải Đường nè để đón chờ nhiều truyện hợp gu nữa nhé QvQ
“Trình Quang, em nói rồi!” Tôi nói thẳng, “Em còn phải học.”
Anh ấy bắt đầu cãi lại: "Anh sẽ không trì hoãn việc học của em đâu, em đi đâu anh cũng có thể theo em, nếu có gì không biết thì cứ hỏi trực tiếp anh."
“Vậy nếu anh cảm thấy nhàm chán thì thế nào?”
"Anh không chán, miễn là có thể nhìn thấy em."
15.
Lời hẹn cuối tuần của anh ấy đã bị tôi trì hoãn cho đến tận bây giờ.
Thứ bảy tuần này, chúng tôi hẹn gặp nhau trước ga tàu điện ngầm.
"Tôi muốn ôn tập, chúng ta đến thư viện" Tôi đang xách cặp đi học.
"Thư viện đông người quá, đến nhà anh đi." Anh cầm cặp sách của tôi.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của tôi, nụ cười trên môi anh nở rộng: “Mẹ anh đang ở nhà”
Khi anh đưa tôi đến khu nhà của anh ấy, nó là một khu biệt thự, mẹ anh thực sự đang ở nhà.
Nhưng sắc mặt anh lập tức sa xuống: “Mẹ, sao mẹ lại ở nhà?”
"Đây có phải là em bé Thất Thất mà con đang nói đến không?"
Mẹ anh còn rất trẻ, mái tóc đen mượt, khuôn mặt sang trọng và dịu dàng.
Có vài ông bà đang ngồi trong phòng khách, trìu mến nhìn hai chúng tôi.
Sau này tôi mới biết những người đó đều là những tinh anh trong giới học thuật.
“Mẹ đừng dọa cô ấy.” Trình Quang nói mấy câu rồi chạy vào bếp rót cho tôi chút nước.
“Con thích điều gì về hoàn cảnh gia đình chúng ta?” Dì trầm giọng hỏi tôi.
Khuôn mặt đẹp trai, ngoan ngoãn và thể chất khỏe mạnh?
Hơi bất ngờ, tôi phản ứng: “Anh ấy học giỏi!”
Dì ấy cười và nói: “Thằng bé ngốc, học giỏi là việc của nó chứ không phải của con, vậy thì có ích gì?”
“Thằng bé não yêu đương lắm rồi, nếu nó ảnh hưởng đến con thì cứ chia tay” Dì sờ đầu tôi nói: “Tương lai của mình phải tự mình định đoạt”
Trình Quang mang tôi vào phòng ngủ của anh ấy, phòng ngủ anh ấy rộng vô cùng, có ban công rộng rãi nhìn ra dãy núi hùng vĩ phía xa.
Những cuốn sách vật lý phủ kín trên tường, găng tay đ.ấ.m bốc màu đen nằm rải rác trên sàn.
“Cha mẹ anh đã dạy vật lý từ khi anh ba tuổi.” Anh ấy giải thích: “Nếu anh không hiểu những cuốn sách và tạp chí đó, anh sẽ hỏi họ, và dần dần anh sẽ hiểu chúng rõ hơn”
Vậy nên cuộc thi xếp hạng top 1 kia không hẳn là cuộc phản công của hắc mã.
Mà là, ngọa hổ tàng long.
"Tại sao em nhất quyết phải đứng đầu trong kỳ thi?" Trình Quang hỏi tôi.
“Bởi vì nó rất tuyệt”.
Đơn giản là ham muốn chiến thắng của tôi mà thôi.
Trong thế giới nhỏ bé giữa trường học và gia đình, có quá nhiều luật lệ khó giải thích và những định kiến ngầm tồn tại.
Họ gắn mác cho tôi một cách dễ dàng.
Từ nhỏ tôi đã bị bỏ qua vì không đủ nhan sắc, không đủ nổi bật hoặc không đủ thông minh.
Còn một số người dễ dàng được khen ngợi và chú ý.
Ví dụ như Lâm Chu.
Và rõ ràng là tôi không có lỗi.
Có thể nói rằng tôi là con gái nên “không giỏi khoa học bằng con trai”, hay nói rằng tôi chỉ làm việc kém hiệu quả và “không có tư duy nhanh như con trai”.
Tôi muốn đứng đầu trong kỳ thi phải không? Để được thầy cô khen ngợi?
Nhưng không, tôi muốn họ phải nhìn thấy tôi.
Chỉ cần tôi đứng đầu danh sách thêm một ngày thì càng chứng tỏ định kiến của họ hẹp hòi đến mức nào.
"Anh không hiểu."
Trình Quang cau mày, thẳng thắn nói: "Cơ bản là em vẫn muốn chứng tỏ bản thân, để bọn họ thừa nhận em xuất sắc đúng không?"
"Không ai có thể đảm bảo những thứ như kỳ thi, nếu họ trượt kỳ thi tuyển sinh đại học, chẳng phải em sẽ là người xuất sắc sao?"
Trình Quang nói với tôi: "Tại sao em lại phải dùng kỳ thi để xác định bản thân?"
Việc anh ấy không hiểu là điều bình thường.
Vì bố mẹ anh là người cởi mở và bao dung nên họ có thể nhìn nhận anh từ nhiều phía khác nhau.
@HảiĐườngNè
Điều kiện tài chính của gia đình họ cũng cho phép anh thử sức với nhiều thứ khác nhau.
Điều kiện kinh tế của gia đình cũng cho phép anh ấy được thử sức ở nhiều lĩnh vực khác nhau.
Nhưng bố mẹ tôi thì khác.
Họ không dạy tôi Vật lý từ lúc tôi còn nhỏ.
Bố mẹ tôi bận rộn với việc kiếm tiền trang trải cuộc sống và điều họ chú ý đến là tiền học phí của tôi.
Giống như những giáo viên ở trường, họ định nghĩa một con người theo cách thẳng thắn nhất của xã hội, điểm thi được mấy?
Kết quả là thứ thiết thực nhất!
"Tần Thất, em đã bao giờ thử đơn giản hưởng thụ học tập thay vì theo đuổi kết quả chưa?" Trình Quang lật qua mấy trang sách vật lý.
"Ví dụ như em gặp phải một vấn đề, dựa vào chính bộ não mình để giải quyết, bản thân việc học thực sự là một điều rất gây thỏa mãn.”