A Cẩm - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-05-30 21:31:36
Lượt xem: 5,906
Ta là nữ phụ ác độc trong một quyển sách cứu rỗi.
Vào thời điểm nam chính Thẩm Uyên khốn cùng nhất, ta đã tự tay đa/nh gãy chân hắn, ngày ngày tra tấn sỉ nhục hắn.
Sau này, khi Thẩm Uyên đã nắm được quyền lực trong tay, hắn dẫn binh tiến vào hoàng cung, từ trên cao nhìn xuống ta với ánh mắt khinh thường.
Thị nữ thân cận của ta, cũng chính là nữ chính Diệp Trăn Trăn trong quyển sách này, trước hắn một bước đi tới trước mặt ta.
Nàng đắc ý nói với ta, "Lúc trước khi ngươi tra tấn hắn, ngươi có bao giờ nghĩ tới việc rồi sẽ có ngày mình cũng bị người khác giẫm dưới chân hay không? Cứ chờ mà xem, ngươi sẽ bị ngàn người cưỡi vạn người mắng, trở thành quân kỹ ti tiện nhất!"
"Thật vậy ư?"
Ta ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mấy tháng sau, ta trở thành sủng phi của Thẩm Uyên, mà Diệp Trăn Trăn lại bị tống vào lãnh cung.
Hai mắt nàng ta đỏ ngầu, "Tại sao, rõ ràng ta mới là nữ chính đã cứu rỗi hắn mà?!"
Ta cười, "Sủng vật bản cung tự mình thuần dưỡng, sao có thể phản chủ được chứ?"
…
"Quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân Đại Hạ quốc, hôm nay bổn thiếu gia thật có phúc!"
Tên lính mặt mũi bặm trợn tiến lại gần ta.
Xoẹt!
Hắn cười man rợ xé toạc xiêm y của ta.
Ta không nói một lời, gắt gao nắm chặt cây trâm vàng trong tay.
Ngay khi ta chuẩn bị ra tay, một thanh kiếm sắc bén đã c.h.é.m bay đầu hắn.
Máu nóng hổi b.ắ.n lên mặt ta.
Bên ngoài, lửa cháy ngút trời.
Ta thấy Thẩm Uyên cầm kiếm bước vào, đôi mắt đen như mực không gợn sóng.
Ba năm không gặp, Thẩm Uyên đã thay đổi rất nhiều.
Tên nô lệ tàn phế năm xưa, người từng quỳ gối dưới chân ta nay đã trở thành tân quân Bắc Mạc, còn ta lại trở thành công chúa mất nước.
Chưa kịp mở miệng, một bóng người từ phía sau Thẩm Uyên bước ra, đi thẳng về phía ta.
"Công chúa, người còn nhớ ta không?”
Khuôn mặt này ta không thể quen thuộc hơn.
Diệp Trăn Trăn, thị nữ thân cận của ta. Ba năm trước, chính ả ta đã giúp Thẩm Uyên trốn khỏi hoàng cung. Ta tức giận, ra lệnh đánh ả ta một trận, sau đó cung nữ bẩm báo, nói ả ta không chịu nổi hình phạt, đã ch/3t rồi.
Không ngờ, ả ta chỉ là giả ch/3t, chạy đến bên cạnh Thẩm Uyên.
Ta cười khẩy: "Ngươi là thứ gì, cũng xứng để bản cung nhớ đến sao?"
Chát!
Diệp Trăn Trăn giáng cho ta một cái tát mạnh: "Tiện nhân! Ngươi còn tưởng mình là công chúa cao cao tại thượng sao!"
Bỗng nhiên, ả ta nheo mắt cười độc ác: "Không phải ngươi luôn tự cho mình cao quý sao? Chờ đến khi bị ném vào doanh trại, trở thành kỹ nữ thấp hèn, xem ngươi còn cười được nữa không!"
Ta im lặng, Diệp Trăn Trăn cho rằng ta sợ hãi.
Ả ta đắc ý ra lệnh: "Người đâu, đưa tiện nhân này xuống, ban thưởng cho ba quân!"
Thẩm Uyên, người vẫn luôn im lặng, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Đủ rồi."
"Chưa đủ! Chàng quên nàng ta đã đối xử với chàng như thế nào sao? Chính tay nàng ta đã bẻ gãy chân chàng, nhốt chàng vào thủy lao ba ngày ba đêm. Năm năm ở Vĩnh An cung, nàng ta không ngừng sỉ nhục chàng, sống không bằng một con chó! Chẳng lẽ chàng không hận nàng ta sao?"
Sắc mặt Thẩm Uyên lạnh lùng, trong đại điện, chẳng ai dám tiến lên.
Diệp Trăn Trăn tức giận, lao đến túm tóc ta, kéo ta ra ngoài.
Nhưng lại bị Thẩm Uyên chặn đường.
"Diệp Trăn Trăn, đừng quên trẫm mới là hoàng đế! Nàng muốn kháng chỉ sao?"
Diệp Trăn Trăn đỏ hoe đôi mắt, nhưng vẫn buông tay đang túm tóc ta ra.
"Thẩm Uyên, chàng muốn bao che cho nàng ta sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/a-cam/chuong-1.html.]
Thẩm Uyên mím môi: "Chỉ là không muốn nàng ta ch/3t dễ dàng như vậy!"
"Thật sao?"
"Với tính cách của nàng ta, nếu bị sỉ nhục chắc chắn sẽ không chịu đựng mà sống tiếp," Thẩm Uyên lấy cây trâm vàng từ tay ta, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Diệp Trăn Trăn, hắn nói tiếp, "Nếu vậy, chi bằng giữ nàng ta lại bên cạnh, bẻ gãy xương cốt kiêu ngạo của nàng ta, để nàng ta làm một cung nữ thấp hèn nhất, mới có thể giải mối hận trong lòng trẫm!"
Diệp Trăn Trăn tin lời hắn.
Nhưng ả ta không nhận ra, khi nói những lời này, Thẩm Uyên căn bản không dám nhìn vào mắt ta.
Ta trở thành cung nữ hầu hạ Diệp Trăn Trăn.
Vị trí đảo ngược, ả ta dùng mọi thủ đoạn mà ta từng dùng lên người ta.
"Tiêu Ninh Cẩm, lúc trước ngươi đánh ta, có từng nghĩ đến ngày hôm nay ta sẽ leo lên đầu ngươi không?"
Nước trà nóng hổi hất thẳng vào người ta, thiêu đốt da thịt.
Ta quỳ trên mảnh vỡ sứ, những mảnh vỡ sắc nhọn đ.â.m vào da thịt mềm mại, m.á.u nhuộm đỏ xiêm y.
Không cần nhìn cũng biết, nơi đó chắc chắn đã rách nát.
Diệp Trăn Trăn vẫn chưa hả giận, ả ta cầm lấy roi mây gai, quất mạnh vào mặt ta.
Đau không ư?
Đương nhiên là đau.
Nhưng ta cắn răng chịu đựng, không hé răng nửa lời.
Ngay khi Diệp Trăn Trăn lại giơ tay đánh ta, một bàn tay to lớn đã nắm lấy roi mây.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Giọt m.á.u đỏ tươi b.ắ.n lên mặt ta.
Ta ngẩng đầu, thấy Thẩm Uyên đang đứng chắn trước mặt ta.
"Sao chàng lại che chở cho tiện nhân này?!"
Thẩm Uyên không trả lời.
Hắn cúi đầu nhìn ta.
Dù không có gương, ta cũng biết hiện tại mình thảm hại thế nào.
"Trẫm không ngờ nàng lại trở nên độc ác như vậy."
Thẩm Uyên ném roi mây xuống, cúi người bế ta lên.
"Chàng quên nàng ta từng đối xử với chàng thế nào sao? Ta chỉ muốn thay chàng trút giận!"
"Là vì trẫm hay là vì chính nàng, trong lòng nàng tự rõ."
Nói xong, Thẩm Uyên bế ta rời đi.
Diệp Trăn Trăn tức giận đến mức suýt phát điên, ánh mắt nhìn ta như muốn gi/3t ch/3t ta!
Ta rúc vào lòng Thẩm Uyên, giả vờ sợ hãi, nhưng ở nơi hắn không nhìn thấy, ta lặng lẽ khiêu khích Diệp Trăn Trăn: "Ngươi không đấu lại ta đâu!"
Ta biết, với tính cách của Diệp Trăn Trăn, ả ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Quả nhiên, Thẩm Uyên vừa bế ta vào tẩm điện, không lâu sau, có người bất chấp ngăn cản xông vào.
"Hoàng thượng, yêu nữ này là tàn dư của triều đại trước, tuyệt đối không thể giữ lại!"
Người đến khoảng bốn năm mươi tuổi, mặc áo bào màu tím, dáng vẻ bất phàm, nhưng lại đi khập khiễng.
Trước đây từng nghe nói Thừa tướng Bắc Mạc thời trẻ phóng đãng, bị thê tử đánh gãy chân.
Xem ra lời đồn đại quả thật không sai.
Lúc này, ông ta lại dám mạnh miệng nói ta là yêu nữ, thật nực cười!
Ta bám chặt lấy vạt áo Thẩm Uyên, dù ta không nói một lời, Thẩm Uyên cũng hiểu nỗi sợ hãi của ta.
Hắn vỗ nhẹ tay ta như an ủi, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia: "Thừa tướng còn nhớ, ngày ấy trẫm khởi binh thảo phạt Đại Hạ là vì điều gì không?"
"Quốc quân Đại Hạ tàn bạo vô đạo, bách tính lầm than, bệ hạ là minh quân, ra tay cứu dân chúng Đại Hạ khỏi bể khổ."
Thừa tướng nhắc đến chuyện này, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Nhưng khi ông ta nói ra câu này, cũng là lúc đã thua rồi.