A Chiêu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-10 16:02:45
Lượt xem: 498
9.
Ta là Bùi Huyên, gần đây Bắc Di xâm phạm biên cảnh Nam triều, phụ hoàng rất lo lắng. Triều đình rung chuyển bất an, ta thân là Thái tử, cần vì phụ hoàng phân ưu. A Chiêu là Tam công chúa Lương quốc, là nữ nhi được sủng ái nhất, để nàng đi cầu Lương vương phát binh viện trợ, thì phần thắng là rất lớn.
Từ tết Nguyên Tiêu đến nay, đây là lần đầu ta bước vào Phương Hoa điện. Ta nghe thấy thư phòng truyền đến tiếng cười giòn tan của A Chiêu, nàng hình như rất vui vẻ. Ta nhếch khóe môi đi vào, đã thấy, Ngụy Dương cầm A Chiêu tay dạy nàng tập viết. Ta cùng Ngụy Dương cùng nhau lớn lên, trong lòng biết hắn là kiểu người tính tình lãnh đạm, lúc này lại thoải mái cười. Ta đứng tại cách đó không xa nhìn xem hai người bọn họ, lập tức cảm thấy mình như người ngoài cuộc, trong lòng ta bốc hỏa, không khỏi lên tiếng"Các ngươi đang làm gì?"
Ngụy Dương buông lỏng tay A Chiêu ra, cung kính hướng ta hành lễ, ta quét mắt nhìn hắn một cái, hắn liền lui xuống.
A Chiêu không có giống ngày xưa thấy ta là nhào tới, ta đành phải đi qua, xoa đầu của nàng, đưa nàng ôm vào lòng, nhẹ nói thật xin lỗi. Thân thể của nàng run lẩy bẩy, ta cúi đầu nhìn nàng, A Chiêu đúng là đang khóc nấc lên, ta chưa bao giờ thấy A Chiêu khóc, trong lòng càng đau, đành phải ôm càng chặt hơn một chút, hôn lên trán nàng.
A chiêu dần dần bình e, ta cùng nàng nói một lát, liền đi thẳng vào vấn đề.
"A Chiêu, Bắc Di xâm phạm, Nam triều tình thế nguy cấp, ngươi có thể thuyết phục cha ngươi xuất quân đến giúp Nam triều không?"
A Chiêu bỗng nhiên trở nên rất bối rối, suy nghĩ hồi lâu, mới nhẹ gật đầu.
"A Chiêu nguyện ý vi phu quân san sẻ lo lắng, chỉ là A Chiêu thỉnh cầu tự mình tới Lương quốc cầu phụ vương phát binh."
Ta đồng ý nàng, mọi lo âu tích tụ lập tức tan thành mây khói, lại không để mắt đến A Chiêu thoáng một nét bất an.
10.
Ta là A Chiêu, bí mật của ta có lẽ không giấu được nữa. Bắc Di xâm chiếm Nam triều, phu quân cầu ta để quốc vương Lương quốc phát binh viện trợ Nam triều, hắn vẫn còn chưa biết sự thật , cảm thấy ta là công chúa cao quý nhất Lương quốc. Trong lòng ta bất an nhưng vẫn đáp ứng hắn, chỉ vì ta không muốn nhìn thấy phu quân mình buồn phiền.
Lễ đi đi Lương quốc chỉ cần hai ngày đã chuẩn bị xong, phu quân kéo tay ta mặt mũi tràn đầy lo lắng. Ngụy Dương cũng cùng đi. Ta liền xin cho Trần mama đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/a-chieu/chuong-5.html.]
Đội nghi lễ rất hoành tráng, trong lòng ta hiểu lần này chỉ sợ sinh tử chưa biết, trước khi đi, ta ôm chặt lấy Bùi Huyên. Hắn lại tưởng rằng ta không nỡ xa hắn, có chút buồn cười xoa đầu, nhẹ giọng an ủi ta.
Một khắc này ta to gan, nhắm ngay môi của hắn mà hôn, là nụ hôn đầu tiên, chỉ chạm môi nhẹ nhàng sau đó đỏ mặt rụt trở về.
Phu quân còn có chút kinh ngạc, ta thừa dịp hắn phân tâm quay người rời đi, buộc mình không đi quay đầu lại.
Trong xe ngựa, Trần mama tràn đầy đau thương, ta cầm tay của nàng trấn an nàng. Chúng ta đều không nói lời nào, trong xe ngựa im lặng đến dọa người, ta lấy dũng khí, trong lòng lại tuyệt không cảm thấy sợ hãi.
Đến biên cảnh, đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, ta triệu Ngụy Dương . Cầm trâm hoa Sinh hắn mua cho ta hôm tết Nguyên Tiêu gắt gao kề lên cổ mình, ta nói cho hắn hết thảy, nói cho hắn biết ta cũng không phải là Tam công chúa Lâm Kỳ, mà là Ngũ công chúa không được sủng ái nhất A Chiêu. Ta dùng mạng của ta uy h.i.ế.p hắn đem Trần mama mang đi, thả nàng một con đường sống.
Ta còn nói cho hắn ta sẽ cầu Lương vương phát binh, Nam triều sẽ không có nguy hiểm.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngụy Dương thần sắc tối sầm, ta hiểu hắn rất khó xử, ta đem trâm hoa cắm vào sâu hơn chút, huyết dịch đỏ tươi bắt đầu chảy ra, vậy mà ta lại không cảm giác được đau đớn.
Ngụy Dương cuối cùng vẫn là đáp ứng, hắn là người tốt, ta vẫn luôn biết. Trần mama rời đi rồi, trái tim ta mới chậm rãi bình tâm lại.
Chỉ mấy ngày ta liền về tới Lương quốc, Tam công chúa tiếp kiến ta, nàng mặt mũi tràn đầy ngoan lệ, móng tay bén nhọn nâng mặt ta lên, thấp giọng hỏi ta vì sao không biết tốt xấu, ta uốn gối quỳ xuống, thỉnh cầu nàng thuyết phục phụ vương phát binh viện trợ Nam triều.
Nàng cười lạnh, từng bước một đến gần, móng tay đ.â.m vào mặt của ta, thấp giọng hỏi "A Chiêu, ngươi cảm thấy ta dựa vào cái gì giúp ngươi?"
Ta để Lâm Kỳ cúi người, nhìn thẳng vào mắt của nàng, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Dựa vào ta mới là Tam công chúa Lương quốc chân chính !"
Lâm Kỳ Thất kinh, nàng lui ra sau, hét lên. Ta ổn định tâm trạng, nhìn nữ tử điên dại kia.
"Lâm Kỳ, chỉ cần ngươi cầu phụ vương phát binh viện trợ Nam triều, ngươi vẫn là Tam công chúa tôn quý, vẫn sống sung sướng như trước đây. Về tính mạng A Chiêu thì mặc cho ngươi xử trí!"