A ĐƯỜNG - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-18 19:32:02
Lượt xem: 1,723
Qua cánh cửa cung hé ra một nửa, Vân Tần đang đứng đó, cười chờ gã.
Trong cơn sợ hãi, Bùi Chỉ nổi cơn điên, rút ra một con d.a.o găm và lao vào trong.
Ngay lập tức, một cảnh hỗn loạn xảy ra, tiếng kêu la không ngừng:
"Giết người rồi, Bùi đại nhân định g.i.ế.c người, mau bảo vệ nương nương!"
Nhưng khi các cung nữ tiến lại gần, Bùi đại nhân đã rút d.a.o găm ra và dọa sẽ đ.â.m c.h.ế.t Vân Tần.
Gã còn hét lên liên tục, một báo một, một báo một!
Vân Tần như con nai hoảng sợ, mắt đỏ lên.
Cho đến khi Hoàng đế cũng nghe tin chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vô cùng tức giận:
"Bùi Chỉ, ngươi đang làm cái gì vậy?"
Bùi Chỉ như không nghe thấy, gã đột nhiên quỳ xuống trước Vân Tần, ôm lấy váy của nàng ấy và khóc lóc không ngừng:
"Nương tử, là do ta nhất thời mê muội... là ta có lỗi với nàng!
Nàng tin ta đi, lúc đó ta không cố ý hại nàng, tất cả đều do Triều Hoa ép buộc ta, nàng ta nói nếu nàng không chết, ta và phụ mẫu ta đều phải chết!
Nữ nhân đó lòng dạ độc ác, ngay cả Hoàng đế cũng không để trong mắt, ta làm sao dám phản kháng nàng ta?
Ta xin nàng, hãy tha lỗi cho ta, đừng làm phiền ta nữa, mỗi đêm ta không thể an giấc, chỉ cần nhắm mắt là thấy mặt nàng... mặt nàng đầy máu, nàng..."
Gã chưa kịp nói xong.
Các cung thủ trước Ngự tiền đã b.ắ.n một phát tên, xuyên qua cổ của Bùi đại nhân.
Trạng nguyên tài năng tuyệt đỉnh, trong giây phút trước khi chết, ánh mắt gã chỉ thấy một ảo ảnh không thật, một nử tử hiền hòa như ánh trăng sáng đang nhẹ nhàng và u sầu gọi gã:
"Bùi lang, Địa ngục rất cô đơn, chàng nhanh đi theo ta nào."
Gã đỏ mắt, run rẩy nói ra câu di ngôn cuối cùng:
"Sương Nhi, ta đến để đi theo nàng..."
Vân Tần chỉ lạnh lùng nhìn gã ngã xuống, nhẹ nhàng nói ba chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/a-duong/chuong-12.html.]
"Ngươi xứng sao?"
Vào khoảnh khắc đó, Bùi Chỉ hình như bừng tỉnh trong cơn mộng mị, hiểu ra mọi thứ.
Trên thế gian, không còn chỗ cho gã.
Dưới Địa ngục, cũng không có ai chờ gã.
Gã không xứng.
Bùi Chỉ c.h.ế.t thảm, m.á.u chảy đầy đất.
Bụng của Vân Tần cũng bắt đầu đau đớn không ngừng, cuối cùng ngã quỵ trong lòng Hoàng đế, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Dù Ngự y đã dùng tất cả mọi cách, như vẫn không giữ được hài tử trong bụng Vân Tần, khi nàng ấy tỉnh dậy, kinh ngạc nhìn Hoàng đế, rồi đặt tay Hoàng đế lên bụng nàng ấy.
Những giọt nước mắt lăn dài xuống:
"Bệ hạ, hài tử nhất định vẫn còn, ta biết nó vẫn còn.
Mỗi ngày ta cảm nhận nó đang lớn dần trong bụng ta, ta nói với nó rằng phụ hoàng và mẫu thân đều yêu thương nó, nó chắc chắn là hài tử hạnh phúc nhất trong triều Đại Hạ.
Bệ hạ, xin ngài cứu lấy đứa con của chúng ta... Xin ngài cứu nó, đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, nó còn chưa đầy ba tháng..."
Nước mắt của Vân Tần như mưa rơi, khiến Hoàng đế đau lòng không tả nổi.
Nhìn Vân Tần trong lòng Hoàng đế, đang khóc nức nở, ta hiểu —
Những lời nàng ấy khóc kể thực ra là nói về hài tử đã c.h.ế.t ở Trường Lạc cung.
Nàng ấy từng khao khát sự ra đời của một sinh mệnh nhỏ bé, mong mỏi làm thê hiền giúp trượng phu dạy dỗ con cái, đoàn tụ và an vui.
Nhưng tất cả những giấc mơ đó đã vỡ vụn trong đêm đầy máu.
Chén canh hoa hồng pha đầy thuốc tính hàn của Bùi Chỉ không chỉ làm mất đứa con đầu lòng của Vân Tần, mà còn khiến nàng ấy rất khó có thai lần nữa.
Dù có thai, cũng sẽ sớm bị sảy.
Vân Tần đã biết điều này từ lâu.
Vì vậy, nàng ấy đã cố gắng uống từng chén thuốc an thai, và chọn ngày hôm nay, bằng cách này, tự tay nàng ấy làm mất đứa con của mình.