A ĐƯỜNG - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-18 19:34:20
Lượt xem: 1,470
"Bệ hạ ra chỉ thị, chúng ta sẽ cung cấp trăm cân hạt giống, nghìn con bò dê, cùng với kỹ thuật nông nghiệp và dâu tằm, để đổi lấy việc quân Yên rút lui."
Tiêu Khải có vẻ không hài lòng, cười đầy thâm ý:
"Hiện nay quân đội Yên đã gần tiến vào Lạc Thành, chỉ cần qua thời gian nữa là có thể đến vương đô, thiên hạ gần như đã thuộc về ta, cần gì những thực phẩm và gia súc này của các người?"
Hắn ta có vẻ tự tin, nhưng thực tế, ta biết, đó chỉ là giả vờ:
"Ngài đã lầm. Vài năm trước, khi các người tấn công vào vương đô cũ của triều Đại Hạ, nước Yên đã bị tổn thất nghiêm trọng, khiến các trưởng lão không hài lòng với ngài.
Hiện tại, ngài tỏ vẻ tiến công mạnh mẽ vào Đại Hạ, nhưng thực tế, phía sau ngài đang trống rỗng, có thể trong vài ngày nữa, vương đô của ngài sẽ xuất hiện loạn đảng.
Thay vì hai bên cùng thiệt hại, sinh linh lầm than, không bằng Đại Vương hãy mượn cơ hội này hòa đàm với Đại Hạ, cũng có thể nhân cơ hội này để dưỡng sức phục hồi."
Lời ta nói ra khiến Tiêu Khải có chút do dự.
Lúc này, A Nguyên, người vẫn im lặng, lên tiếng:
"A Đường tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng của ta, hồi nhỏ vì màu mắt khác biệt với các nô lệ khác, ta thường bị bắt nạt, là A Đường tỷ tỷ dạy ta cách tự bảo vệ mình, và thường xuyên gửi thực phẩm cho ta, nếu không thì ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Tỷ ấy cứu ta, có ân với ta! Mà ta là con của ngài, thì tỷ ấy cũng có ân với ngài.
Người Yên không phải rất coi trọng tình nghĩa sao? Ngài nên báo đáp tỷ ấy mới đúng."
Lời nói của trẻ con, thế nhưng vô cùng chân thành và thẳng thắn.
Tiêu Khải cúi người ngồi xổm xuống, muốn xoa đầu A Nguyên, nhưng thấy A Nguyên đang hung hăng nhe răng.
Hắn ta ngẩn người một lúc rồi không nhịn được cười lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/a-duong/chuong-15.html.]
"Thật giống con sói con, không hổ danh là nhi tử của Tiêu Khải ta!
Tốt, nếu con đã nói như vậy, thì ta sẽ vì nể mặt A Đường tỷ tỷ của con mà ký vào bản hòa ước này."
Trước khi rời đi, ta hỏi A Nguyên có muốn ở lại không, cậu bé không do dự gật đầu.
Cậu chỉ mới năm tuổi, đã chịu đựng đủ nỗi khổ của thâm cung, rất mong mỏi tình thương của phụ thân mẫu thân.
Khi ta chuẩn bị rời đi, đôi mắt của cậu đỏ như thỏ, bàn tay nhỏ bé níu lấy ta, nghiêm túc nói:
"A Đường tỷ tỷ, ta hứa với tỷ, nếu sau này ta trở thành quân vương của nước Yên, ta nhất định sẽ không tùy tiện phát động chiến tranh hay g.i.ế.c chóc, để cho dân chúng của hai nước khỏi phải ly tán.
Ta sẽ trở thành một vị quân chủ nhân ái, như tỷ đã dạy ta."
Nhìn đứa trẻ mới năm tuổi nhưng đã hiểu biết về lòng nhân ái, ta cảm thấy vô cùng vui mừng.
Con người lúc mới sinh ra, bản tính vốn thiện, dù A Nguyên đã cô đơn năm năm, nhưng may mắn là cậu bé không bị ô nhiễm bởi sự mưu mô và giảo quyệt của Công chúa Triều Hoa.
Ngược lại, cậu bé đã trở thành một tiểu nam tử chính trực.
Để cảm ơn ta đã chăm sóc A Nguyên, Tiêu Khải không chỉ phái người hộ tống ta suốt hành trình, mà còn đưa cho ta một gói da bò.
Bên trong chứa những bức thư Công chúa Triều Hoa đã viết cho hắn ta.
Với chứng cứ rõ ràng như vậy, lần này ả ta không thể thoát tội.
Ta ngựa không ngừng vó mà chạy trở về cung, đưa tất cả các bức thư này cho Hoàng đế và trình bày chi tiết về những sự việc năm xưa.
Trước đó, vì sảy thai mà thân thể của Vân Phi đã yếu ớt, suýt chút nữa mất mạng.
Hoàng đế thương xót Vân Phi, sự kiên nhẫn dành cho Công chúa Triều Hoa đã đến giới hạn.