A Nhan - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-08 07:10:30
Lượt xem: 1,800
Đầu tháng chín, hoa phù dung ở Ngọc Xuyên nở rộ, cả thành ngập tràn sắc hồng tím.
Mẹ hái hoa về định làm thuốc mỡ, chữa vết sẹo muỗi đốt mùa hè cho ta.
Đang lúc nấu thuốc, mẹ bỗng nhiên nôn ọe.
Ta vội vàng hỏi: "Mẹ, người sao vậy?"
Mẹ nhìn quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: "Không sao, chỉ là bị khói hun thôi."
Ta vội vàng bưng nước cho mẹ, mẹ đang uống thì thị vệ bên cạnh Mục Tuân đến mời mẹ ra tiền sảnh, nói sứ giả của cha đã đến.
Mẹ gật đầu: "Để ta thay y phục rồi ra."
Hôm qua ta nghe nói ba mươi vạn quân của cha đã tiến về Ngọc Xuyên, hiện giờ nửa thiên hạ đã nằm trong tay họ Bùi.
Kiếp trước, không lâu sau khi mẹ con ta trốn về, ông ngoại liền tự xưng Vương, lấy quốc hiệu là Ngụy.
Năm sau cha được lập làm Thái tử, Dung Cơ làm Lương đệ của Thái tử.
Lẽ ra mẹ phải là Thái tử phi, nhưng mẹ lại chẳng có danh phận gì.
Trước khi ta chết, cha cũng chưa từng giao chiến với Mục Tuân.
Kiếp này, mọi chuyện đã thay đổi.
Mẹ thay một bộ y phục lộng lẫy, trang điểm tươi tắn, còn đẹp hơn cả hoa phù dung.
Đến tiền sảnh, mẹ đi đến bên cạnh Mục Tuân ngồi xuống, Mục Tuân vừa đưa tay ra, mẹ liền tựa vào lòng hắn, hái một quả nho đút cho hắn.
Mục Tuân nắm lấy tay mẹ: "Ngon lắm."
Sứ giả của cha mặt mày tái mét, lời đồn đại diễn ra ngay trước mắt họ, họ hận không thể băm vằm mẹ ra.
Họ yêu cầu Mục Tuân giao mẹ cho họ, nếu không đại quân của cha sẽ đánh đến thành.
Ta vô cùng lo lắng, sợ mẹ thật sự bị họ bắt đi.
Các tỳ nữ nói mẹ mà trở về chắc chắn sẽ bị tra tấn dã man, nói Đông Ngô không như Tây Lăng, Đông Ngô rất coi trọng trinh tiết của nữ nhân.
Nếu nữ nhân dan díu với nam nhân khác thì sẽ sống không bằng chết.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mục Tuân hỏi mẹ: "Ngươi có muốn đi theo họ không?"
Mẹ lắc đầu: "Bùi hầu gia nói, nữ nhân của ngài ấy chính là nữ nhân của ngài, ta yêu mến ngài, nguyện ý hầu hạ ngài cả đời."
Mục Tuân bảo mẹ viết một bức thư cho cha để sứ giả mang về.
Mẹ viết: "Ta bị ốm nghén nặng, không thể đến gặp huynh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/a-nhan/chuong-5.html.]
Mục Tuân thấy vậy liền nghiêm mặt, đợi sứ giả đi rồi mới hỏi mẹ: "Ngươi có thai rồi?"
Mẹ đáp: "Ta không có thai, chẳng phải ngài đã cho ta uống thuốc tránh thai rồi sao? Ta viết vậy chỉ để Bùi Giới càng thêm mất mặt mà thôi."
Mục Tuân vốn cẩn thận, bèn cho gọi thầy thuốc đến bắt mạch cho mẹ.
Thầy thuốc nói thân thể mẹ không có gì bất thường.
Nhưng đến tối mẹ lại nôn ọe.
Mẹ nói là do ăn uống không điều độ, uống chút nước nóng là khỏi.
Mẹ dỗ ta ngủ, nói: "Cả đời này, mẹ có A Nhan là đủ rồi."
Sứ giả rời đi chưa được ba ngày, cha đã đích thân dẫn mười vạn quân đến dưới thành Ngọc Xuyên, nghe nói đây mới chỉ là tiền quân, hai mươi vạn quân còn lại cũng sẽ nhanh chóng kéo đến.
Ngày cha đến, mẹ ôm ta đứng trên thành.
Ta vừa nhìn đã thấy cha, con ngựa cha cưỡi là hùng dũng nhất, tua đỏ trên mũ trụ của cha là rực rỡ nhất.
Từ khi ta biết nhớ, người ta đã nói với ta rằng cha là người tuấn tú nhất Đông Ngô.
Thiên hạ đều nói, Đông Bùi Giới, Tây Mục Tuân, kẻ tám lạng người nửa cân.
Cha ngẩng đầu nhìn mẹ từ xa.
Mẹ bình tĩnh nhìn cha, trước kia mẹ không như vậy.
Ta nhớ những ngày tháng đi ăn xin, mẹ luôn nói với ta: "Cố gắng thêm chút nữa, cha con nhất định cũng đang tìm chúng ta."
Những đêm rét buốt, mẹ con ta núp dưới đống củi của người khác để tránh mưa gió.
Mẹ ôm ta vào lòng, kể cho ta nghe những chuyện thú vị khi mẹ gặp cha lúc nhỏ, kể về cảm giác xao xuyến khi biết mình sắp được gả cho cha, kể về việc khi mẹ mang thai ta thì cha vui mừng như một đứa trẻ...
Trở về Hầu phủ, ngày nào mẹ cũng mong cha đến, nhưng cha chẳng đến.
Lần duy nhất đến, người lại đẩy mẹ ngã xuống đất.
Gió đầu thu thổi nhẹ, chiếc trâm vàng trên đầu mẹ khẽ lay động.
"Giang Uyển, lại đây." Cha lạnh lùng nói, tiếng nói vọng đến trên tường thành.
Từng có lúc điều mẹ mong mỏi nhất chính là cha mang theo ngàn quân vạn mã đến cứu mẹ.
Mẹ sẽ bất chấp tất cả chạy về phía cha, dù phía sau là muôn vàn mũi tên xuyên tim.
Giờ cha đến rồi, mẹ lại đứng sau người kẻ địch của cha.
"Giang Uyển." Cha tức giận đến mức không thể kìm nén.
Ta chưa từng thấy cha giận dữ như vậy, ngay cả kiếp trước ta vô ý làm vỡ chiếc bình ngọc mà Dung Cơ yêu thích nhất, cha cũng chưa từng quát tháo như thế.