Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ác Thiếu Gia Giàu Có Sủng Thê Vô Độ - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:35:42
Lượt xem: 2,808

9.

 

Chuyện đòi nợ, càng sớm càng tốt.

 

Ta và Lương Chiêu ngồi xe ngựa, thẳng đường về quê.

 

Ta sợ nếu đi muộn, tiền đã bị họ tiêu hết rồi.

 

Ta không muốn chịu thiệt chút nào.

 

Lương Chiêu sợ ta đói, khi đi qua chợ còn mua cho ta hai cái bánh bao nhân thịt.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thân xác này của ta khổ sở, chưa từng được sống sung sướng.

 

Ta vừa xuyên đến đã bị chuốc thuốc mê, uống một bát cháo dại đắng ngắt.

 

Bây giờ đã một ngày một đêm ta chưa ăn gì.

 

Thấy hai cái bánh bao nhân thịt được đưa đến trước mặt, ta không kìm được nữa.

 

Một miếng, ta cắn hết nửa cái bánh bao.

 

Nhưng khi nhai được vài miếng, ta phát hiện Lương Chiêu đang nhìn ta, lập tức cảm thấy hai má nóng bừng.

 

Hắn chắc chưa từng thấy cô nương nào ăn uống thô bạo như ta.

 

Nhưng nghĩ lại, hắn giữ ta lại vì ta đẹp sao?

 

Thấy ta ăn uống như thế, có khi hắn sẽ mất hết ảo tưởng, nghĩ ta chẳng đẹp đẽ gì nữa.

 

Ta liền trừng mắt nhìn hắn: “Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy ai ăn cơm à?”

 

Lương Chiêu lập tức đáp: “Không, ta chỉ thấy nương tử xinh đẹp, ngay cả khi ăn bánh bao cũng đẹp.”

 

Nói xong, hắn vội lấy bình nước rót cho ta một chén:

 

“Nương tử, nàng ăn từ từ, kẻo nghẹn, uống chút nước để dễ nuốt hơn.”

 

Hắn thái độ tốt thế này, làm ta thấy mình có phần gây sự vô lý.

 

Dù sao, ta vốn cũng đang cố gây sự mà.

 

Nhưng nhìn Lương Chiêu đối xử với ta không tệ, ta đùa giỡn hắn mãi như vậy cũng thấy hơi áy náy.

 

Ta ngẩn ra một chút, rồi bị nghẹn thật.

 

Lương Chiêu thấy ta trợn to mắt, lập tức phản ứng, vội vã đến vỗ lưng giúp ta thuận khí.

 

“Nương tử, nàng không sao chứ? Uống nước đi...”

 

Rồi hắn cầm chén nước đưa lên miệng ta.

 

Ta uống nước, phải mất một lúc mới nuốt trôi miếng bánh bao, thở phào, rồi mới nhận ra nửa người ta đang tựa vào lòng Lương Chiêu.

 

Hắn đỡ lấy ta, mặt đầy lo lắng, nhưng tay lại vòng qua eo ta.

 

Ta lập tức vừa xấu hổ vừa áy náy vì đã nghĩ tốt về hắn.

 

Ta túm lấy tay hắn đang đặt trên eo ta, bẻ một cái:

 

“Ngươi làm gì đấy! Chiếm tiện nghi chưa đủ à?”

 

Lương Chiêu ho khan một tiếng, nhưng không kêu đau:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ac-thieu-gia-giau-co-sung-the-vo-do/phan-4.html.]

“Nương tử, sao nàng lại nói vậy, ta đâu phải kẻ lợi dụng?”

 

Miệng hắn nói không, nhưng nhìn mặt hắn rõ ràng là thích thú!

 

10.

 

Hắn trông có vẻ rất vui, làm ta khó chịu!

 

Lập tức ta đưa cái bánh bao còn lại trả cho hắn, thu mình vào một góc xe ngựa, quyết từ chối mọi sự tiếp xúc.

 

Lương Chiêu thấy vậy, liếc mắt nhìn ta, nhưng không đến quấy rầy.

 

Nhưng mặt hắn, sao mà trông đáng thương.

 

“Nương tử…”

 

Hắn gọi ta.

 

Ta quay mặt đi.

 

“Nương tử, nàng nói chuyện với ta đi.”

 

Ta liền nhắm mắt lại.

 

Ngay sau đó, giọng nói của hắn vang lên ngay sát bên tai.

 

Ta lập tức mở mắt ra, phát hiện hắn đã ngồi sát cạnh, nhìn ta chằm chằm.

 

Mặt ta nóng bừng, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi làm gì đấy?”

 

Không ngờ, hắn nắm lấy tay ta, đặt lên mặt mình.

 

“Nương tử, đừng im lặng với ta nữa.”

 

“Nàng mà không nói, lòng ta lo lắm.”

 

Cả đời này ta chưa nghe thấy yêu cầu kỳ lạ nào đến vậy.

 

À, cả kiếp trước cũng chưa.

 

Ta nghi ngờ hắn có ý đồ, lập tức rút tay về:

 

“Ngươi buông ra, ta đánh người đau lắm đấy!”

 

Lương Chiêu cười đáp: “Ta biết.”

 

“Nếu nàng không đánh ta, ta đau lòng.”

 

“Nương tử, ta luôn cảm thấy nàng muốn rời xa ta.”

 

Ta nghĩ một chút, sau đó mỉm cười trong lòng nhưng chỉ nũng nịu đánh nhẹ hắn, tránh để lộ kế hoạch bỏ trốn của mình.

 

Ta thực sự chỉ muốn đòi lại số tiền một trăm lượng từ nhà họ Giang, rồi cầm tiền mà chạy trốn. Vốn dĩ, khi gia đình họ Lương cưới nguyên chủ, cũng chỉ theo quy tắc nạp thiếp, không hề có khế ước bán thân, và đương nhiên cũng chưa kịp làm giấy tờ chính thức ở quan phủ.

 

Chỉ cần ta lấy được tiền, rồi cao chạy xa bay, Lương Chiêu chắc chắn sẽ không tìm ra ta!

 

Nhưng những lời này, ta nhất định không thể nói ra trước mặt hắn, nếu không hắn sẽ không dẫn ta đi nữa.

 

Thế nên ta nũng nịu đẩy nhẹ hắn: “Ngươi thật phiền phức! Ta không thèm để ý đến ngươi nữa! Hừ!”

 

Rồi quay mặt đi, giấu nụ cười thầm trong lòng.

 

Xe ngựa lắc lư suốt mấy canh giờ, cuối cùng cũng đến thôn Giang gia.

 

Đúng lúc có bà mối dẫn theo một cô nương đến nhà ta, để xem mắt cho huynh trưởng ta.

Loading...