Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-03 05:53:25
Lượt xem: 329

Ngũ phòng và một nhà Trình Khanh không có xung đột lợi ích, phu thê Ngũ lão gia cũng không phải người đại gian đại ác gì, tự nhiên ngóng trông Trình Khanh tốt.

Nhưng thật ra nhị phòng bên kia ——

Lý thị mím môi, nghe nói nhị đường tẩu hai ngày trước gọi cả nhà Trình Khanh trở về nhà cũ, cũng không biết có khó xử cô nhi quả phụ bọn họ hay không.

Làm chị em dâu nhiều năm, Lý thị đối với Chu lão phu nhân quá hiểu biết, bà ta cũng không phải là kẻ tốt lành gì.

Nhưng Trình Khanh chưa học qua tứ thư ngũ kinh, có thể thông qua khảo thí nhập học thư viện Nam Nghi hay không còn chưa biết!

—— hy vọng đứa nhỏ kia ở trên việc đọc sách kế thừa được thiên phú của Trình Tri Viễn.

……

Từ ngũ phòng ra tới, Liễu thị cảm xúc rất nhiều:

“Tiểu lang, trong tộc khác với trong tưởng tượng của ta, phụ thân con nhiều năm không trở về huyện Nam Nghi, ta từng cho rằng……”

“Mẫu thân cho rằng trong tộc đều là người gian ác, sẽ hãm hại gia đình chúng ta?”

Trình Khanh hỏi lại làm Liễu thị ngượng ngùng, nàng thật là nghĩ như vậy, đặc biệt là sau khi nhị phòng cự tuyệt cho quan tài của Trình Tri Viễn vào cửa, ấn tượng xấu của Liễu thị đối với Trình thị Nam Nghi đạt tới mức độ tối cao.

Nhưng Trình Ngũ lão gia xử sự công chính, Lý thị hôm nay đối xử với hai mẫu tử các nàng hiền lành, vừa tặng dược vừa tặng sách, Liễu thị cảm thấy Trình thị Nam Nghi không giống với trong tưởng tượng của nàng.

Toàn tộc Trình thị ở gần nhau, hai mẫu tử về tới hẻm Dương Liễu sẽ phải đi qua cửa nhà cũ nhị phòng, hai mẫu tử cũng không nghĩ kinh động tới người nhà cũ, các nàng không gây chuyện, nhưng chuyện lại chủ động tìm tới cửa.

Một đám thiếu niên ở trên đường cái giục ngựa phi đến, một đường đấu đá lung tung, con ngựa phi phía trước không thu lại kịp, ầm ầm xông tới, Trình Khanh vội vàng lôi kéo Liễu thị tránh né, đồ Lý thị tặng đều rớt xuống mặt đất.

Vó ngựa đã sắp đạp lên trên mặt Trình Khanh, người cưỡi ngựa mới khó khăn lắm giữ chặt được dây cương.

Mặt Liễu thị đều bị dọa trắng, sau khi hồi phục lại tinh thần liền đi sờ cánh tay Trình Khanh, muốn xác nhận xem nàng có bị thương hay không.

Người đang cưỡi ngựa còn không cho là đúng, nhìn dược liệu và sách trên mặt đất, quay đầu trêu đùa cùng đồng bạn:

“Trình Khuê, lại có người đến nhà ngươi tống tiền nha!”

Trình Khuê?

Đứa cháu trai ưu tú mười lăm tuổi đã khảo trúng tú tài trong miệng Chu lão phu nhân, đường huynh Trình Khanh.

Hỏa khí của Trình Khanh cọ cọ hướng lên trên.

Xét thấy quan hệ giữa nhà Trình Khanh và nhà cũ ác liệt, nàng chỉ có thể coi như đoàn người Trình Khuê là cố ý!

Ở trên đường cái giục ngựa chạy băng băng, cố ý khiến các nàng sợ hãi, hành động ấu trĩ lại nhàm chán này là muốn nhìn nàng và Liễu thị xấu mặt, nếu lực đạo khống chế không tốt, vó ngựa rất có khả năng sẽ thật sự dẫm lên trên người nàng và Liễu thị——

Trình Khanh hướng về phía mấy người cười lạnh:

“Không biết vị nào là đường huynh Trình Khuê, lần đầu gặp mặt, phương thức biểu đạt hữu ái của đường huynh thật đặc biệt!”

Thiếu niên hù dọa Trình Khanh vui vẻ một chút.

Một tên ma ốm, tính tình lại không nhỏ, khó trách trước đó có thể nháo ra động tĩnh lớn như vậy.

Mấy ngày gần đây trong thư viện cũng có thảo luận, Trình Khuê là người ngồi ở trong nhà họa từ trên trời rơi xuống, tự dưng có một đại bá tham ô ngân lượng cứu tế, còn có một đường đệ giỏi làm ầm ĩ, một ít học sinh trong thư viện còn chỉ chỉ trỏ trỏ đối với Trình Khuê.

Mấy người bạn tốt của Trình Khuê thế Trình Khuê cảm thấy không đáng giá, vừa lúc hôm nay mấy người cưỡi ngựa đi ra ngoại ô du xuân trở về, xa xa nhìn thấy Trình Khanh và Liễu thị cầm bao lớn bao nhỏ đi ở trước cửa nhị phòng, đặc điểm khuôn mặt vàng như nến và thân mình đơn bạc của Trình Khanh thực dễ phân biệt, bằng hữu của Trình Khuê liền hiểu lầm, cho rằng Trình Khanh và Liễu thị vừa mới tống tiền nhị phòng xong rời đi……

Thiếu niên cưỡi ngựa nói muốn thay Trình Khuê xả giận, ỷ vào kỹ thuật cưỡi ngựa của chính mình không tầm thường, cố ý phóng ngựa làm Trình Khanh sợ hãi, hại nàng và Liễu thị bị ngã, lại lớn tiếng chế nhạo Trình Khanh và Liễu thị tới cửa tống tiền.

Nào biết Trình Khanh cũng không dễ ức hiếp.

Liễu thị cũng tức giận.

Ngã là việc nhỏ, nếu không phải Trình Khanh lôi kéo nàng trốn nhanh, hai mẫu tử thiếu chút nữa đã bị thương, tim Liễu thị vẫn còn đang đập bang bang.

Một thiếu niên mặc trang phục trắng xoay người xuống ngựa, hướng về phía Liễu thị kêu một tiếng bá nương:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-12.html.]

“Bá Nương, cháu thế bằng hữu lỗ mãng xin lỗi, hắn cũng không có ác ý, chỉ nghĩ đùa với đường đệ một chút!”

Thiếu niên này chính là Trình Khuê.

Chiều cao trung bình, dáng vẻ lại không tồi, có tinh thần phấn chấn của một thiếu niên, cũng có phong độ trí thức.

Trình Khanh ha hả cười khẽ: “Chỉ đùa một chút? Mẫu thân, chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi thôi, thổ địa trước cửa nhị phòng quý giá như thế, ở chỗ này lâu, người khác coi chúng ta trở thành bà con nghèo tới cửa tống tiền không nói, mà ngay cả tánh mạng cũng có nguy hiểm.”

Trình Khuê nhíu mày, “Sao đệ giống như con nhím, chỉ là ——”

Chỉ là đùa một chút, Trình Khuê còn chưa nói xong, Trình Khanh đã ngồi xổm xuống nhặt dược liệu và sách rơi trên mặt đất, căn bản không nghe hắn biện giải, lôi kéo Liễu thị bước nhanh rời đi.

“Ai, đường đệ này của ngươi thật là…… Trình Khuê, ngươi đây là gặp được bà con nghèo khó chơi! Ai, hắn vừa rồi còn làm rơi tứ thư ngũ kinh, không phải là hắn muốn tham gia thi vào thư viện chứ?”

Vị bằng hữu ngồi trên lưng ngựa nhảy xuống, chọc chọc cánh tay Trình Khuê, lại chỉ chỉ chung quanh.

Một màn trước mắt này, cực kỳ giống ác thiếu gia ức h.i.ế.p thiếu niên nhà nghèo, người qua đường đều nhìn thiếu niên phóng ngựa bằng ánh mắt khinh thường.

Ai da, vốn chính là tới cửa tống tiền, Trình Khanh có thể làm, còn không cho người ta nói?

Đừng nhìn Trình Khanh tuổi không lớn, làm việc lại không biết xấu hổ, nghe nói dùng quan tài của phụ thân chính mình chắn ở cửa nhị phòng, đòi được mấy trăm lượng bạc.

Loại người này còn muốn tiến vào ‘ thư viện Nam Nghi ’, làm đồng môn với bọn họ——

Biểu tình bằng hữu châm chọc, Trình Khuê cũng không thế Trình Khanh biện giải.

Ở trong lòng Trình Khuê, một nhà Trình Khanh còn không bằng họ hàng xa ngẫu nhiên đi lại, không ở chung, không có cảm tình, nhưng nhất cử nhất động của đối phương lại liên hệ chặt chẽ cùng nhị phòng, thân thích như vậy tới cửa tống tiền, Trình Khuê sao có thể thích được?

Không có Trình Khuê ngầm đồng ý, bằng hữu của hắn sẽ không có hành vi trêu đùa Trình Khanh.

Gã sai vặt trong phủ ân cần đi lên thế Trình Khuê dẫn ngựa, hắn thuận miệng hỏi:

“Đại bá nương bọn họ tới lúc nào vậy?”

Gã sai vặt khó hiểu, “Khuê thiếu gia, thiếu gia là hỏi Trình Khanh thiếu gia và Đại thái thái sao? Bọn họ hôm nay vẫn chưa tới trong phủ!”

Chưa từng tới?

Vậy dược liệu và sách mà Trình Khanh và Liễu thị cầm theo, cũng không phải là tống tiền từ nhị phòng.

Bằng hữu của Trình Khuê có chút xấu hổ.

Thiếu niên độ tuổi này tính tình kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng nói chính mình đã sai.

Huống chi, lần này không tống tiền, về sau tổng sẽ không thiếu tới cửa, hắn cũng chưa nói sai!

“Trình Khuê, ngày mai gặp nhau ở học đường!”

Bằng hữu xoay người lên ngựa rời đi, Trình Khuê cảm thấy chuyện hôm nay khả năng sẽ có phiền toái, nhưng hắn cũng không quá để ở trong lòng.

Cô nhi quả phụ, chẳng lẽ thật dám khó xử hắn sao?

Trình Khuê một bên đi vào trong phủ, một bên còn không quên dặn dò gã sai vặt và người gác cổng:

“Chuyện vừa rồi không được nói cho tổ mẫu và tam thúc, ta sẽ tự xử lý!”

……

Trình Khanh áp lửa giận về nhà.

Trở lại hẻm Dương Liễu, hỏa khí của nàng không chỉ không có biến mất, mà giống như bị người rót một muỗng dầu vào càng đốt càng lớn —— vì né tránh vó ngựa, Liễu thị ở trong hoảng loạn bị thương mắt cá chân, lúc ấy lại sợ Trình Khanh và mấy thiếu niên kia nổi lên xung đột, liền nhịn xuống không lên tiếng.

Liễu thị chịu đựng đau một đường đi trở về nhà, chỗ bị thương ở mắt cá chân đã sưng đỏ to lên, lửa giận của Trình Khanh nhảy cao đến ba trượng:

“Thật là khinh người quá đáng, tú tài mười lăm tuổi thì như thế nào, coi chính mình là thiên tài có một không hai chắc!”

Đại nương tử muốn đi mời đại phu, Liễu thị không cho: “Dùng rượu thuốc xoa xoa là được rồi, không cần mời đại phu.”

Loading...