Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-07-08 10:13:19
Lượt xem: 282
Du lão thái quân không cho là đúng.
Dù Trình Tri Viễn còn sống, cũng chỉ là một tiểu tri huyện thất phẩm, nhi tử của bà là tri phủ tứ phẩm, chẳng lẽ sẽ sợ một tri huyện sao?
Huống chi, Trình Tri Viễn đã chết, còn c.h.ế.t không sáng rọi.
Trình Khanh là con trai của phạm quan, nếu không phải họ Trình, nào có tư cách đi học chung một thư viện với cháu trai bảo bối của bà!
Du tri phủ không nói đạo lý với lão mẫu thân được, trực tiếp liền lướt qua lão thái quân làm quyết định.
Du lão thái quân lần này cũng không ra mặt thay đứa cháu trai bảo bối được, Du tri phủ lên tiếng muốn thu thập nghịch tử, Du Tam tránh ở trong thư viện không lộ mặt, Du tri phủ liền chặt đứt tiền tiêu dùng của Du Tam.
Cả nhà trên dưới ai cũng không được cho Du Tam tiền hay đồ, Du Tam từ trước đến nay ăn xài phung phí, chờ hắn tiêu hết bạc trên người, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn về nhà nhận sai.
Bên kia, Du tri phủ không chỉ có viết một phong thư tạ lỗi cùng Trình Ngũ lão gia, còn tống cổ tâm phúc tặng một đống lễ vật đến hẻm Dương Liễu, an ủi Liễu thị, thế nhi tử nhận lỗi.
Liễu thị không dám thu lễ vật của Du gia, Trình Khanh lại thoải mái hào phóng nhận đồ:
“Du đại nhân săn sóc yêu dân, Tuyên Đô phủ có tri phủ như Du đại nhân là phúc của bá tánh!”
Lời nói của nàng thành khẩn không giống như là vuốt m.ô.n.g ngựa, người Du gia phái tới nhận lỗi thập phần mặt đỏ, thiếu gia nhà mình làm chuyện thật là…… Sao ngay cả cô nhi quả phụ cũng ức hiếp?
Người Du gia phái tới vừa đi, Trình Khanh liền mang theo ba tỷ tỷ mở lễ vật ra.
Tam Nương tử nói thầm, “Tiểu lang, hay là đừng mở ra, vạn nhất qua mấy ngày nữa lại phải trả cho Du gia ——”
Trình Khanh bật cười, “Tam tỷ, sẽ không, đồ này khác với bạc nhà cũ đưa, Du tri phủ thế nhi tử nhận lỗi, chúng ta nếu không nhận, mặt của Du tri phủ sẽ bị ném! Đang êm đẹp, tội gì lại kết thù cùng Tri phủ đại nhân?”
Nàng và Du Tam vốn cũng không có quan hệ.
Nhưng chuyện Du Tam phóng ngựa dọa người đều đã đi qua hơn hai tháng, Du phủ bỗng nhiên phái người tới xin lỗi…… Trình Khanh cảm thấy chuyện này có quan hệ cùng Trình Ngũ lão gia.
Chuyện mưu hại nàng gian lận đã đi qua vài ngày, nhị phòng nhà cũ bên kia đến nay cũng không có cách nói, Trình Khanh một chút cũng không vội, nàng đã thấy được thành ý Trình Ngũ lão gia giải quyết việc này.
Du tri phủ đưa lễ vật là văn phòng tứ bảo có phẩm chất tốt nhất, trên nghiên mực có khắc đồ án “Thiềm cung chiết quế” (*), ngay cả Liễu thị cũng cảm thấy ngụ ý thực tốt, bảo Trình Khanh tương lai mang đi thư viện dùng.
(*) Thiềm Cung chiết quế: Thành ngữ chỉ về việc thi đỗ của các trí sĩ.
“Phụ thân con sinh thời thường nói chiều con là hại con, Du Tam công tử hành sự trương dương, Du đại nhân lại không quản được hắn, haizz!”
Liễu thị từ trong lễ vật cảm nhận được thành ý Du tri phủ thế con trai nhận lỗi, đồng dạng là làm cha mẹ, nàng không nhịn được cảm khái.
Trình Khanh lại không ngoài ý muốn.
Nàng khen Du tri phủ là bởi vì đối phương làm việc đại khí, nhưng không khen đối phương biết dạy con.
Con đường làm quan là sự nghiệp, trên sự nghiệp thành công không đại biểu có thể dạy tốt con cái, Trình Khanh đã thấy nhiều quan nhị đại và phú nhị đại còn ngỗ nghịch hơn so với Du Tam!
Sau khi Du gia phái người nhận lỗi không qua hai ngày, Trình Khanh một lần nữa tham gia khảo thí thư viện.
Lần này, Ngũ lão gia phái người hầu đưa nàng lên núi, không còn có người lung tung rối loạn nhảy ra làm Trình Khanh bực bội, thư viện lại thay đổi phu tử trung niên giám thị, phu tử này mắt sáng như đuốc, không có thí sinh nào dám lòng mang may mắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-27.html.]
Trình Khanh tự cảm thấy phát huy không tồi, khi rời khỏi trường thi bước chân nhẹ nhàng.
Thi xong, rất nhiều thí sinh tốp năm tốp ba, trao đổi tên họ…… Không có người để ý tới Trình Khanh, bao gồm cả con cháu Trình thị cùng tham gia khảo thí, toàn bộ đều tránh Trình Khanh như rắn rết.
Giống như nàng đã dẫm phải cứt chó, hơi chút tới gần liền phải ngửi mùi thối.
Có người đối với Trình Khanh chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nàng da mặt dày, Trình Khanh chỉ coi như không nghe thấy.
Còn không phải là bị cô lập sao?
Nếu nàng ngay cả chút việc này cũng không đối mặt được, về sau gặp phải khốn cảnh lớn hơn nữa thì phải làm sao bây giờ.
Cô lập liền cô lập đi, Trình Khanh tự xưng là nội tâm cường đại, cũng không để ý.
Người khác không để ý tới nàng, nàng cũng không muốn dùng mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, chính mình chậm rãi đi dọc theo hành lang, rẽ trái rẽ phải, thế nhưng tới phòng học của thư viện.
Cửa phòng học viết một chữ “Bính” lớn, là phòng học của lớp Bính.
Một đám học sinh thư viện canh giữ ở bên ngoài phòng học, mỗi người đều rung đùi đắc ý, biểu tình say mê.
Trình Khanh thăm dò vừa thấy, một gian phòng học đang học, người giảng bài rõ ràng là Mạnh Hoài Cẩn!
Mạnh Hoài Cẩn lại có thể tự giảng bài cho học sinh lớp Bính…… Người này thật lợi hại.
Trình Khanh dù sao cũng không vội xuống núi, cũng xen lẫn ngoài cửa sổ học ké.
Lớp Bính là một đám đã qua đồng sinh nhưng chưa có khảo trúng tú tài, trình độ khẳng định cao hơn so với Trình Khanh, nhưng Mạnh Hoài Cẩn giảng bài rất hay, Trình Khanh lại cũng có thể nghe hiểu.
Chính mình hiểu và làm cho người khác hiểu được là hai trình tự khác nhau, Mạnh Hoài Cẩn đối với tri thức khoa khảo thật là nắm giữ đạt tới trình độ cực cao.
Trình Khanh dần dần cũng vứt đi tạp niệm, nghe đến mê mẩn, thẳng đến khi tiếng chuông tan học gõ vang, Trình Khanh như mới từ trong mộng tỉnh lại.
Cả phòng học một mảnh tiếng tiếc hận!
Trình Khanh hỏi các sư huynh học ké ở bên ngoài phòng học: “Mạnh sư huynh sẽ thường xuyên giảng bài cho tất cả mọi người sao?”
Thường xuyên giảng bài?
Tưởng bở!
Ánh mắt học sinh nghe giảng ké nhìn Trình Khanh phảng phất như đang nhìn đồ ngốc:
“Ngươi hôm nay tới tham gia khảo thí nhập học đi? Dù học vấn của Mạnh sư huynh tốt, cũng cần nhọc lòng cử nghiệp của chính mình trước, sao có thể lúc nào cũng giảng bài được. Thư viện quy định, các sư huynh lớp Giáp mỗi tháng cần luân phiên giảng dạy ba lần, chiếu theo quy định này, Mạnh sư huynh một tháng sẽ giảng bài ba lần, phân biệt cho ba lớp Ất, Bính, Đinh…… Thư viện tuy phân bọn học sinh thành bốn cấp Giáp, Ất, Bính, Đinh, mỗi cấp đều có mấy lớp, Mạnh sư huynh sẽ chọn trúng lớp nào để giảng bài, cũng không nói trước được, có lớp vận khí không tốt, liên tiếp mấy tháng đều không tới phiên!”
Trình Khanh tính nhẩm một chút, tử số nhỏ, mẫu số lớn, tăng nhiều cháo ít, xác suất này đúng là rất nhỏ, khó trách bên ngoài lớp học có nhiều học sinh nghe giảng ké như vậy.
Có người múa may cánh tay phát biểu ý kiến, rất là bất mãn an bài của thư viện.
“Hai cấp Ất, Bính tự nhiên cần Mạnh sư huynh giảng bài, lại không biết lớp Đinh xem náo nhiệt làm gì, một đám ngay cả đồng sinh thí cũng chưa thi qua, nghe Mạnh sư huynh giảng bài là lãng phí, không khác gì như g.i.ế.c gà dùng d.a.o mổ trâu!”
“Là cực lãng phí, cực lãng phí, lớp Bính chúng ta nên kháng nghị tập thể đến thư viện, không bằng phân cơ hội của lớp Đinh cho chúng ta……”
Mấy người càng nói càng kích động, mặt đỏ cổ thô giống như muốn tìm ai đó đánh lộn, Trình Khanh vội vàng nhấc chân trốn đi.