Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn - Chương 536
Cập nhật lúc: 2024-08-03 14:36:25
Lượt xem: 244
Thôi Ngạn thực nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu: "Nương, con không nghĩ tìm, chỉ có một thê tử không có gì không tốt, hậu trạch thiếu rất nhiều tranh đấu, phu thê toàn tâm toàn ý sinh hoạt, nhìn về một phía, sầu gì Thôi gia không thịnh vượng!"
Thôi Ngạn không nghĩ hài tử của chính mình lại đi lên con đường xưa của hắn.
Thôi thái thái vừa lòng, "Lời này con đừng nói với ta, con đi tỏ thái độ với Trình Khanh đi."
Thôi lão gia đã già không đứng đắn đêm đó lại bị đuổi ra khỏi chính phòng.
Lão bộc trong nhà nhìn Thôi lão gia, ánh mắt đều mang theo đồng tình, Thôi lão gia lại chính mình vui tươi hớn hở:
"Các ngươi không hiểu, đó là vì thái thái của các ngươi thương ta!"
Nữ nhân nha, không yêu sẽ không ghen.
Thôi lão gia chỉ cần tưởng tượng đến nhi tử sắp cưới vợ liền thực khoái hoạt. Buổi sáng hôm sau tinh thần sáng láng tìm Thôi thái thái thương lượng, nếu Trình gia đồng ý gả nữ nhi cho Thôi Ngạn, vậy sính lễ cũng không thể mỏng.
Thôi thái thái nghĩ nghĩ, "Ta thấy Trình gia không phải quá để ý này đó, nếu thành, nhà ta đưa sính lễ cũng không nên nhiều hơn hai vị trước đó, còn phải xem bản thân Thôi Ngạn có bản lĩnh hay không."
Thôi Ngạn cùng Trình Khanh không có gì không thể nói, trực tiếp đi tìm Trình Khanh.
"Ngươi tưởng cưới tam tỷ ta?"
Nếu là trước kia, Trình Khanh khẳng định sẽ một ngụm cự tuyệt, hiện tại nàng sợ chính mình sau tháng 10 sẽ độc phát mà chết, muốn an bài đường lui cho người nhà, nhân phẩm của Thôi Ngạn, Trình Khanh tín nhiệm.
Trình Khanh chỉ có một chút kiêng kị, sợ Thôi Ngạn kế thừa tính tình của Thôi lão gia, mặc kệ thơm thối gì đều kéo vào trong phòng.
Thôi Ngạn đỏ thẫm mặt, "Không nạp thiếp, cha ta là ví dụ bày ra ở nơi đó, ta nào dám nạp thiếp!"
Thôi Ngạn trước kia không thể lý giải Trình Khanh, hiện tại lại đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Hắn hy vọng muội muội Thôi Ngũ Nương có thể cùng hôn phu Chu Hằng bạch đầu giai lão, nếu Chu Hằng muốn nạp thiếp, Thôi Ngạn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Làm người không thể mọi việc đều như ý, Thôi Ngạn tương lai không quản được lưng quần của chính mình, có lập trường gì đi quản Chu Hằng?
Rốt cuộc Chu Hằng hiện tại đã không phải thư sinh nghèo dựa vào Thôi gia giúp đỡ.
Thôi Ngạn đào tim đào phổi phân tích nội tâm chính mình cùng Trình Khanh, Trình Khanh không có lập tức đáp ứng, nói phải đi về hỏi ý kiến người nhà một chút, Thôi Ngạn tỏ vẻ lý giải.
Trình Khanh về nhà nhắc tới chuyện này, Liễu thị thập phần nguyện ý.
Thôi Ngạn tính cách tốt, khi còn ở huyện Nam Nghi, Liễu thị đã thích hắn.
"Khi đó mỗi người đều kiêng dè nhà ta, Thôi lang quân lại nguyện ý cùng con lui tới, hắn và tam tỷ con tuổi tác, diện mạo tương đương, tất nhiên là xứng đôi!"
"Vậy tam tỷ bên kia ——"
"Chuyện này con đừng động, để nương đi nói, bằng hữu mà con tín nhiệm, tam tỷ con khẳng định nguyện ý."
Trình Mẫn quả nhiên là nguyện ý.
Ngoại trừ Thôi Ngạn là bằng hữu tốt của Trình Khanh, Trình Mẫn còn thích bối cảnh Thôi gia.
"Nhà cao cửa rộng quá nhiều ước thúc, nhấc tay nâng cũng đều có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm, một chút sai lầm đều không thể phạm, Thôi gia ngược lại không chú ý nhiều như vậy."
Ba tỷ muội Trình gia là ba tính nết.
Trình Tuệ kiên nghị.
Trình Từ nét đẹp nội tâm.
Trình Mẫn hướng ngoại.
Tính cách không giống nhau, theo đuổi cũng không giống nhau.
Nếu Thôi gia còn chưa có phân gia, muốn Trình Mẫn ở chung với đám thê thiếp của Thôi lão gia, Trình Mẫn khẳng định sẽ cự tuyệt.
Trình Mẫn không nghĩ sinh hoạt ở trong hoàn cảnh quá phức tạp, Thôi gia đã sớm phân gia, Thôi Ngũ Nương cũng xuất giá, hiện giờ chỉ có phu thê Thôi lão gia và Thôi Ngạn, một nhà ba người ở cùng nhau, loại gia đình kiểu này đơn giản nha!
Hơn nữa Thôi lão gia công công tương lai tính tình rất thú vị, nghĩ đến sự tình Thôi lão gia chạy tới lăn lộn phủ Dĩnh Xuyên Hầu, Trình Mẫn liền cảm thấy buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/chuong-536.html.]
Thôi Ngạn trăm triệu không nghĩ tới, đả động Trình Mẫn, không phải hứa hẹn không nạp thiếp của hắn, lại có thể là cha hắn tương đối giỏi chơi!
Thôi lão gia vừa nghe Trình Mẫn đánh giá chính mình cao như vậy, liên tiếp mấy ngày đi đường đều ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Tam Nương tử Trình gia rất có ánh mắt, không tồi, không tồi!"
Thôi thái thái cười lạnh, "Tam Nương Trình gia đối với ngươi đánh giá cao như thế, xem ngươi về sau còn dám tự hủy hình tượng hay không."
……
Du Hiển nhìn chằm chằm mấy ngày, người khả nghi không bắt được, lại phát hiện việc hai nhà Trình, Thôi muốn kết thân.
Khi Thôi Ngạn dán đến gần Trình Khanh, Du Hiển cảm thấy thực chướng mắt.
Chính hắn đối với Trình Khanh nổi lên tâm tư khác thường, liền cho rằng Thôi Ngạn cũng không thành thật.
Không nghĩ tới Thôi Ngạn cuối cùng lựa chọn làm tỷ phu Trình Khanh……Đây có thể xem như một biện pháp không tồi, bằng hữu khả năng bởi vì chính kiến không giống nhau, càng lúc càng xa, trở thành thân thích, quan hệ liền không dễ chặt đứt.
Du Hiển trong lòng thầm mắng Thôi béo gian xảo, một bên lại mang vào chính mình.
Nếu chính mình, nguyện ý làm tỷ phu Trình Khanh thì sao?
Không muốn.
Hắn thích chính là Trình Khanh, không làm được việc dùng tỷ tỷ Trình Khanh làm người thay thế. Tuy rằng hắn chưa từng tiếp xúc với tỷ tỷ Trình Khanh, nhưng dù cho hai tỷ đệ lớn lên giống nhau như đúc, Trình Khanh chính là Trình Khanh, là độc nhất vô nhị không thể thay thế.
Tin tức hai nhà Trình, Thôi kết thân, nếu đã biết, vẫn nên đăng báo.
Bên này hai nhà chỉ mới bắt đầu nghị thân, Thôi Ngạn bỗng nhiên nhận được điều lệnh lên chức, hắn vốn là tiểu chủ sự Hộ Bộ, ở Hoài Nam chính mình lập công, Thôi lão gia cũng lập công, hai phần công lao thêm ở bên nhau, Thôi Ngạn một chút liền được thăng chức thành Hộ Bộ lang trung.
Thôi Ngạn thi đình xếp hạng không cao, thiếu chút nữa liền lưu lạc xuống thành đồng tiến sĩ giáp ba.
Sau thi đình lại không thi đậu thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện.
May mắn vào Hộ Bộ, mở ra sở trường, lại gặp nạn hạn hán Hoài Nam, đám cướp Trường Cân tạo phản, hai cơ hội lập công, trả giá của hai cha con cuối cùng cũng có hồi báo.
Thôi Ngạn thăng quan, không chỉ có người Thôi gia cao hứng, bạn bè thân thích đều thế hắn cao hứng.
Đại khái chỉ có Thôi Bằng sẽ không cao hứng đi.
Nhưng Thôi Bằng được nhạc phụ Dĩnh Xuyên hầu hứa hẹn, mang tham vọng phong hầu, Thôi Ngạn chỉ là một lang trung ngũ phẩm nho nhỏ….Thôi Bằng không để bụng…mới là lạ!
Thôi Bằng để ý muốn mệnh, trong lén lút động tác liên tiếp, vì đại hoàng tử thượng vị mà tích cực bôn tẩu, dù sao nhóm quyền quý kinh thành cũng xem thường Thôi Bằng, người này làm cái gì tất cả mọi người tự nhiên cũng không quá chú ý, rất nhiều sự tình Dĩnh Xuyên hầu không có phương tiện làm đều giao cho Thôi Bằng đi làm.
Thôi Ngạn lần này thăng chức, ngoại trừ chính mình đủ nỗ lực, còn thiếu chút nữa đáp vào một cái mệnh của Thôi lão gia, Thôi thái thái khó được mềm lòng, đối với Thôi lão gia mềm mại hơn không ít.
"Ngươi cũng ăn không ít khổ."
"Không có khổ hay không, vì phu nhân được sống tốt, ngu phu làm những việc này cam tâm tình nguyện."
Thôi lão gia đã thực vừa lòng với chức xuông viên ngoại lang, tương lai cáo mệnh của Thôi thái thái, còn phải dựa vào nhi tử Thôi Ngạn đi kiếm về.
Đổng Kính Thu cười nói chính mình đã bị Thôi Ngạn ném ở sau, chờ sau khi Thôi Ngạn và Trình Mẫn thành thân, cấp bậc cáo mệnh của Trình Tuệ còn không bằng muội muội Trình Mẫn.
Trình Tuệ lắc đầu: "Thiếp thân không để ý, đều là người một nhà, chẳng lẽ còn muốn đua đòi cùng muội muội?"
Trình Tuệ không để bụng, Đổng Kính Thu vẫn để ý.
Đáng tiếc Đổng Kính Thu ở Hàn Lâm Viện chưa đủ ba năm, muốn ở kinh đô và vùng trọng địa lân cận mưu chức vụ phẩm giai sẽ không quá cao.
—— trừ phi hắn nguyện ý đi xa một ít, đi phủ châu tương đối xa xôi.
Du Hiển nhìn chằm chằm nhà Trình Khanh mấy ngày, Trình Khanh nửa điểm dị thường đều không có, Du Hiển đối với sai sự ‘lấy việc công làm việc tư’ này có hơi chút trầm mê.
Sau khi Trình Khanh từ trong miệng Tiểu Bàn biết hành vi của Du Hiển thập phần bất đắc dĩ, nhân trời đêm mời Du Hiển vào phủ một chuyến.
Hạ nhân trong viện đều bị đuổi đi, ngay cả Tiểu Bàn cũng bị Trình Khanh cảnh cáo không được nghe lén.
Tiểu Bàn ủy khuất: "Thiếu gia, không phải nô tỳ muốn nghe, là âm thanh cứ chui vào trong lỗ tai nô tỳ."