Ai bảo tâm đế vương khó đoán? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-04 08:49:49
Lượt xem: 3,692
Ta là công chúa tàng hình trong cung.
Mãi cho đến khi ta ở đại điện xin phụ hoàng thay trưởng tỷ đi hòa thân, phụ hoàng mới nhớ ra vẫn còn một nữ nhi này.
Lúc này, ánh trăng sáng trong lòng ta - Phó Cảnh Dật tìm đến ta nói chuyện phải trái, muốn ta suy nghĩ kỹ. Hắn vẫn luôn dành tình cảm cho trưởng tỷ, một lòng từ chối ta. Cũng chính vì thế, ta mới chếc tâm, quyết định đi chuyến này.
Mà hoàng đế Man tộc ta sắp gả vào cửa là lão già sắp chếc. Ta đến đó làm Vương hậu, chẳng phải mọi vinh hoa phú quý trên đời đều là ta hưởng sao?
Ta nghĩ rất chu toàn mà!
Chương 01: Vi thần nguyện ý thay tỷ tỷ xuất giá
“Hay là, để ta gả!”
Tuy thanh âm của ta rất nhỏ, nhưng lại khiến cả đại điện trong nháy mắt yên tĩnh như tờ.
Ngũ công chúa đang quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, bên cạnh là Phó Cảnh Dật với vẻ mặt đau lòng, còn có phụ hoàng đang chau mày không thôi… Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt hướng về phía ta.
Ta nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Ta tên là Mộc Tòng Vân, năm nay mười lăm tuổi, là Thất công chúa của Đại Lương. Mẫu phi ta xuất thân hèn kém, khi sinh ta ra khó sinh mà chết.
Ta được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Liễu phi. Liễu phi là một mỹ nhân yếu đuối, không tranh giành tình cảm, cũng không được phụ hoàng sủng ái.
Một năm, phụ hoàng cũng chẳng đến cung của nàng được hai lần. Từ nhỏ đến lớn, số lần ta gặp ông ấy mười đầu ngón tay cũng đếm được.
Ta đối với ông ấy không có chút tình cảm nào, còn ông ấy lại càng không có ấn tượng gì với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-bao-tam-de-vuong-kho-doan/chuong-1.html.]
Anan
Hôm nay ta lại nói ra câu "Để ta gả", tất cả đều phải kể từ chuyện mười ngày trước, sứ thần Man tộc đến kinh thành.
Đại Lương và Man tộc là hai nước láng giềng, nhưng Đại Lương trọng văn, còn Man tộc lại thượng võ. Giữa hai nước thường xuyên xảy ra xung đột ở khu vực biên giới.
Hai năm trước, Man tộc đột nhiên tấn công với quy mô lớn, Đại Lương phải rất vất vả mới giành được thắng lợi. Man tộc đầu hàng, rút về địa phận của mình để nghỉ ngơi, lấy lại sức.
Thế nhưng mấy ngày trước, Man tộc đột nhiên phái sứ thần đến, nói là muốn đến chúc thọ phụ hoàng, còn mang theo lễ vật quý giá nhất của họ và cả mỹ nhân phương xa.
Phụ hoàng nhìn thấy những mỹ nhân kia vô cùng vui mừng, cứ thế thu nhận hết vào hậu cung.
Nhưng mà thọ yến kết thúc, lễ vật cũng đã dâng lên, sứ thần kia lại không chịu rời đi.
Sứ thần nói, vì muốn hai nước giao hảo, nên Vương của bọn họ muốn cưới một vị công chúa của Đại Lương làm Vương hậu, còn hắn ta sẽ trở thành phò mã của Đại Lương.
Vãi vả b**p, nghe xem, thật là khiêm tốn biết bao!
Nếu như không phải biết Vương của bọn họ lớn hơn phụ hoàng ta đến tận mười tuổi.
Trong cung, người thích hợp gả đi chỉ có Ngũ hoàng tỷ. Tỷ ấy là đích nữ của Hoàng hậu, thân phận tôn quý, từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, là bảo bối trong lòng phụ hoàng và mẫu hậu.
Sao bọn họ có thể nhẫn tâm để tỷ ấy gả đến Man tộc được!
Nhưng cũng không còn cách nào khác, phụ hoàng trước là hoàng đế của Đại Lương, sau mới là một người cha.
Ông ấy cắn răng, hạ quyết tâm muốn gả Ngũ hoàng tỷ đi!
Sau đó mới có màn náo loạn ở đại điện lúc nãy. Hoàng hậu không đồng ý, Phó Cảnh Dật không đồng ý, Ngũ hoàng tỷ cũng không đồng ý, tất cả mọi người đều trách móc phụ hoàng, nhưng lại chẳng có ai chịu chia sẻ nỗi lo lắng cho ông ấy.