Ai bảo tâm đế vương khó đoán? - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-04 08:53:12
Lượt xem: 5,289
Ta nhắm mắt lại, chậm rãi tới gần hắn ta, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn ta.
Chỉ là một nụ hôn, nhưng khoảnh khắc này, ta làm một cách tự nguyện.
Chuyện gì đến cũng đến, Man tộc nhận được tin tức, Đại Lương và sứ thần Đại Hạ qua lại mật thiết, không biết đang âm mưu điều gì.
Cho đến khi… Đại Lương cắt đứt giao thương buôn bán với Man tộc ở biên quan.
Đồng thời, còn cố ý gây sự ở biên giới, khiêu khích binh lính Man tộc, hai bên nổ ra hai cuộc xung đột với quy mô hàng chục người, gây ra thương vong về người.
Lúc này ta mới hiểu được ý của phụ hoàng và mục đích Phó Cảnh Dật đến Man tộc trước đó.
Vương thất Man tộc vội vàng thương nghị đối sách, bá tánh cũng bàn tán xôn xao, hoang mang không thôi.
Toàn Vân Hi không muốn ta lo lắng, nên đã đặc biệt dặn dò ta trong khoảng thời gian này không được chạy lung tung, cứ ngoan ngoãn ở trong cung, tin tưởng hắn ta có thể giải quyết được mọi chuyện.
Thế nhưng vấn đề ngày càng trở nên nghiêm trọng, đối mặt với thế gọng kìm của Đại Lương và Đại Hạ, vương thất Man tộc cuối cùng quyết định tập kết binh mã, xuất chinh!
Lần này Toàn Vân Hi muốn đích thân ra trận, tự mình dẫn dắt binh lính của mình bảo vệ quốc gia, đánh bại kẻ thù.
Mà kẻ thù này… lại chính là phụ hoàng của ta.
Một đêm trước ngày khởi hành, hai người chúng ta nằm trên giường, hắn ta khẽ vuốt ve lưng ta, dịu dàng an ủi: “Dự An, đừng sợ…”
“Khi nào Vương thượng mới trở về?” Giọng nói ta có chút nghẹn ngào, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Lẽ ra ta nên lựa chọn đứng về phía ai, nhưng mà ta không muốn lựa chọn. Tham vọng của phụ hoàng, chân tình của Toàn Vân Hi, cả hai đều khiến ta khó xử.
“Bây giờ đã vào hạ rồi, chờ đến… cuối thu, ta sẽ trở về!"
Ta không muốn xảy ra chiến tranh, bởi vì hai bên giao chiến chắc chắn sẽ có thương vong.
Cho dù Phó Cảnh Dật đến Man tộc để thăm dò quân lực thì đã sao?
Những gì hắn ta nhìn thấy, bất quá chỉ là thứ mà Toàn Vân Hi muốn cho hắn ta thấy mà thôi.
Anan
Chẳng lẽ hắn ta thật sự cho rằng Man tộc bây giờ an phận thủ thường, binh lực đã không còn hùng hậu như xưa sao?
Hắn ta đừng quên, có một số dân tộc, trong huyết quản chảy dòng m.á.u hiếu chiến, làm sao có thể trong vòng ba, năm năm là có thể thay đổi hoàn toàn được?
Hiện tại Đại Lương muốn liên kết với Đại Hạ cùng nhau tấn công Man tộc, có thể nói là tự chuốc lấy thất bại, sẽ phải trả giá đắt.
Có lẽ là bởi vì cảm xúc của ta đã ảnh hưởng đến hắn ta, Toàn Vân Hi vòng tay ôm chặt eo ta, tựa đầu lên đỉnh đầu ta, "Lúc ta không có ở đây, nàng phải luôn luôn nhớ đến ta, chờ ta trở về, nàng muốn gì ta cũng sẽ cho nàng!"
Nghe thấy giọng điệu dỗ dành trẻ con của hắn ta, ta không khỏi bật cười.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Ta muốn một cây trâm cài tóc!"
"Trâm cài tóc?"
"Đúng vậy, ở Đại Lương chúng ta, nam tử tặng trâm cài tóc cho nữ tử, đại biểu cho phu thê ân ái, sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-bao-tam-de-vuong-kho-doan/chuong-10.html.]
Khoảnh khắc này, ta thật lòng muốn cùng hắn ta sống đến đầu bạc răng long. Ta không yêu hắn ta, nhưng ta hy vọng hắn ta có thể bình an trở về.
Nghe thấy lời của ta, hắn ta cúi đầu khẽ cười: "Được, ta và An An sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long!"
Trận chiến này diễn ra vô cùng ác liệt. Man tộc giành được thắng lợi cuối cùng, Đại Lương tổn thất nặng nề, hoàng thất vì sự ngây thơ của mình mà phải trả một cái giá rất đắt.
Thế nhưng, Toàn Vân Hi rốt cuộc vẫn lừa ta…
Chúng ta không thể nào cùng nhau sống đến đầu bạc răng long…
Ngày t.h.i t.h.ể Toàn Vân Hi được đưa trở về, đã là đầu đông, trên trời bay xuống những bông tuyết mỏng manh, nhuộm trắng cả một vùng đất.
Ta đứng trước cổng thành vương đô, chờ đợi binh lính đưa hắn ta trở về.
Ta cứ nghĩ mình sẽ không khóc, ta và hắn ta bất quá cũng chỉ là liên hôn, làm gì có tình cảm chân thật.
Nhưng mà, khi ta nhìn thấy Toàn Vân Hi nằm trong quan tài, tim ta như bị d.a.o cắt, đau đớn đến tột cùng. Sự tuyệt vọng và bi thương, giống như nước thủy triều ập đến, nước mắt làm mờ đi tầm mắt ta.
"Vương hậu…" Một vị phó tướng bước đến, đưa cho ta một thứ, "Đây là vật mà Vương thượng để lại cho người…"
Đó là một cây trâm gỗ, ta run rẩy đưa tay nhận lấy, muốn mỉm cười, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi.
Thì ra… Hắn ta vẫn luôn nhớ…
Ta khẽ lẩm bẩm: "Toàn Vân Hi… Chẳng phải chàng đã nói là yêu ta sao, tại sao lại bỏ ta đi trước như vậy?"
Chẳng phải chàng đã nói, muốn cùng ta sống đến đầu bạc răng long sao?
Thì ra, cảm giác bị bỏ rơi lại đau đớn đến vậy; thì ra, ta thật sự muốn cùng hắn ta sống đến đầu bạc răng long.
Trước kia là ta bị che mắt, không nhìn rõ, người trước mặt chính là người trong lòng.
Bây giờ đã hiểu ra, nhưng lại đã muộn rồi…
Nhưng mà ta không muốn bỏ lỡ hắn ta nữa. Ta không thể trở về Đại Lương nữa. Hắn ta đã đi rồi, trên thế giới này sẽ không còn ai yêu ta nữa.
Trước mắt bao người, ta xoay người nằm vào trong quan tài của hắn ta, nhẹ nhàng nằm bên cạnh hắn ta, giống như dáng vẻ chúng ta ngủ cùng nhau mỗi ngày.
"Ưm!" Lúc cây trâm gỗ đ.â.m vào tim, ta mỉm cười với hắn ta, "Vương thượng, ta cũng yêu chàng, lần này… là thật lòng."
Cảnh tượng này khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người, bọn họ kinh hô thành tiếng, còn có người muốn kéo ta ra khỏi quan tài.
"Ồn ào quá…"
Tuyết trắng trên bầu trời rơi xuống, rơi trên người chúng ta, lông mày, còn có cả mái tóc.
"Toàn Vân Hi, chúng ta… coi như… đã đầu bạc răng long…"
Ta không còn chút sức lực nào nữa, chậm rãi nhắm mắt lại, đuổi theo bóng hình của hắn ta…
Ta không tin trên đời này có thần linh, nhưng mà ta cầu xin kiếp sau có thể cùng chàng bên nhau trọn đời.
-Hết-