Ai cũng bảo Giang Nam rất đẹp - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-04-24 20:19:35
Lượt xem: 3,239
06.
Đêm tối, không sao không trăng.
Liễu Văn Oanh được Triệu Sóc phái người đưa đến y quán ngoại ô kinh thành.
Hắn đến phòng ta, mặc một chiếc áo choàng bằng gấm màu xanh lam nhưng vì khí chất phi phàm của hắn nên mặc lên lại toát lên vẻ thanh tao như trúc như ngọc.
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn nhưng trong lòng chỉ thấy buồn bã.
Nếu như ta chưa từng yêu Triệu Sóc thì tốt rồi.
Nhưng ngược lại.
Anan
Khi theo cha đến kinh thành, ta từng tham gia hội đánh cầu của các công tử tiểu thư, trên bãi cỏ, ngựa của ta đột nhiên hoảng sợ chạy điên cuồng, mọi người đều hoảng loạn né tránh.
Chỉ có Triệu Sóc một mình tiến lên, cuối cùng cưỡng chế kéo được dây cương.
Hắn đỡ ta đang sợ hãi xuống ngựa, nụ cười như gió mát trăng thanh: "Tại hạ Triệu Sóc."
Con trai độc nhất của phủ Vĩnh Lạc hầu, tiểu hầu gia vô cùng cao quý.
Ta vốn tưởng duyên phận chỉ dừng lại ở đó, nào ngờ vài năm sau, tại nhà ở Giang Nam, ta biết được hắn đích thân đến cầu hôn ta.
Cha mẹ đều rất hài lòng, Triệu Sóc vừa tuấn tú vừa cao quý, chưa kể đến việc phủ Vĩnh Lạc hầu gia phong trong sạch, không được phép nạp thiếp.
Vì vậy, gia đình và ta đều rất yên tâm về cuộc hôn nhân này.
Chính vì quá yên tâm nên chúng ta đã không nhờ người đến kinh thành điều tra về quá khứ của Triệu Sóc.
Lúc này, Triệu Sóc đi đến bên ta, ôm lấy ta từ phía sau.
"Chỉ Âm." Hắn khẽ gọi: "Không vui sao?"
"Không vui thì phạt ta đi."
Ta cười khổ: "Hoàng thượng phạt chàng còn phải suy nghĩ, sao ta dám."
"Việc hoàng thượng không phạt được, phu nhân của ta có thể phạt." Triệu Sóc thở vào tai ta: "Phu nhân nói xem, muốn phạt thế nào?"
Lòng ta rất loạn.
Vô số ý nghĩ va chạm hỗn loạn trong lồng ngực.
Ta vừa muốn đẩy Triệu Sóc ra, nói với hắn rằng kẻ không chung thủy không xứng đáng nhận được tình yêu của ta.
Lại vừa muốn ôm chặt hắn, nói với hắn rằng chúng ta đã bái thiên địa, đã thề một đời một kiếp một đôi.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đầy mây đen cuối cùng cũng đổ mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-cung-bao-giang-nam-rat-dep/chuong-6.html.]
Tiếng mưa gió ầm ầm, trong đó có tiếng mèo con kêu yếu ớt.
Một lát sau, ta nghe thấy tiếng hoảng loạn của người hầu: "Liễu cô nương, cô không thể vào..."
Sắc mặt Triệu Sóc thay đổi.
Hắn xông vào mưa, giọng lạnh lùng: "Liễu Văn Oanh, sân của phu nhân ta, nào phải nơi cô có thể tùy tiện vào?”
"Ta đã nói, chúng ta không cần gặp lại nữa, cô đừng một lần rồi lại một lần..."
Triệu Sóc nói được một nửa thì đột nhiên sững sờ.
Bởi vì hắn nhìn rõ, trong cơn mưa như trút nước, Liễu Văn Oanh ướt sũng ôm chặt một con mèo con, dùng cơ thể che chở cho nó.
"Oanh Nhi... Oanh Nhi cũng không muốn làm phiền hầu gia nữa."
Nàng nhẹ giọng nói, cả người run rẩy vì lạnh.
"Nhưng con mèo con này chạy vào phủ, nó là món quà cuối cùng hầu gia tặng ta, ta sợ nó xảy ra chuyện nên đành mặt dày cầu xin người gác cổng cho ta vào.”
"Hầu gia, có lẽ nó nhớ chàng..." Liễu Văn Oanh ôm mèo con, ngẩng đầu nhìn Triệu Sóc.
Nàng muốn đứng dậy, đưa mèo con vào lòng Triệu Sóc.
Nhưng nàng bước đi loạng choạng, vừa đứng dậy đã ngã ngồi xuống đất, nàng dùng hết sức đứng dậy lần nữa, ôm mèo con: "Hầu gia..."
Liễu Văn Oanh lảo đảo, chỉ nói được một câu chưa hết đã ngã ngửa ra sau.
Triệu Sóc cuối cùng cũng không kìm được, hắn tiến lên một bước, ôm chầm lấy Liễu Văn Oanh ướt sũng vào lòng.
Liễu Văn Oanh yếu ớt dựa vào lòng Triệu Sóc, ngẩng đầu nhìn ta.
Cách màn mưa, chúng ta nhìn nhau.
Trong mắt nàng có hận thù, cũng có đắc ý.
Hận ta cướp mất Triệu Sóc của nàng.
Đắc ý vì nàng lại cướp được hắn về.
Tiếng mưa rất lớn.
Nhưng trong lồng n.g.ự.c ta, dường như đột nhiên yên tĩnh lại.
Mọi ý nghĩ khác đều biến mất, chỉ còn lại một lựa chọn.
Ta bỏ mặc đôi uyên ương khổ mệnh đang ôm nhau trong mưa, quay người đi thẳng về phía cửa sau.
"Chuẩn bị kiệu, đến cung Thái hậu."