Ai cũng bảo Giang Nam rất đẹp - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-04-24 20:26:28
Lượt xem: 2,437
"Phu nhân đêm qua bị ướt mưa, bị bệnh rồi." Trong tay nàng ta cầm bát thuốc: "Hầu gia đã cho lang trung đến xem rồi, đích thân giám sát nô tỳ sắc thuốc, lại dặn dò nô tỳ rất nhiều chi tiết chăm sóc phu nhân.”
"Hầu gia thật sự rất yêu phu nhân."
Ta nhìn miệng nha hoàn mở ra đóng lại trước mặt, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
"Ngọc Thư đâu?" Ta đẩy bát thuốc mà nha hoàn đưa đến bên môi: "Còn Ngọc Họa và Ngọc Cầm nữa, gọi bọn họ đến hầu hạ ta."
Những cô nương từ Giang Nam theo ta đến đây làm nha hoàn của hồi môn đấy đều là người thân thiết của ta trong phủ Hầu gia này, nhưng lúc này bọn họ đều không có ở đây, người hầu hạ ta là nha hoàn bên cạnh Triệu Sóc.
Nha hoàn hơi khựng lại, không biết trả lời thế nào, Triệu Sóc đã đi vào.
"Bọn họ đều được sắp xếp rất tốt."
Nỗi uất ức trong lòng dâng trào, ta cắn chặt môi: "Triệu Sóc, bọn họ cũng bị chàng giam lỏng hết rồi, đúng không?"
Triệu Sóc không trả lời ta, hắn cầm lấy bát thuốc từ tay nha hoàn.
Nha hoàn thức thời rời đi, chỉ còn lại hai chúng ta trong phòng.
"Ta không ngược đãi bọn họ, chỉ không cho bọn họ ra khỏi viện thôi." Triệu Sóc múc nước thuốc trong bát: "Ta sợ bọn họ đến cung Thái hậu nói bậy nói bạ, gây chuyện thị phi."
Ta gần như muốn bật cười.
"Triệu Sóc, chàng định giam ta như thế này mãi sao?"
"Tất nhiên là không." Triệu Sóc thử nhiệt độ của thuốc, có lẽ thấy hơi nóng nên thổi thổi: "Chỉ Âm, đợi khi nàng hết giận ta, chúng ta sẽ trở lại như trước.”
"Bây giờ ta không thể để nàng ra ngoài, ta sợ nàng rời xa ta."
Hắn thổi nguội thuốc, đưa đến bên môi ta.
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-cung-bao-giang-nam-rat-dep/chuong-8.html.]
Hắn nhìn ta, bất đắc dĩ cười cười: "Ngoan."
"Ngoan ngoãn uống thuốc, ta đã chuẩn bị sẵn canh ngọt rồi."
Quả nhiên, bên tay hắn còn đặt một bát canh ngân nhĩ hạt sen.
Khi ta mới gả đến kinh thành, vì không hợp khí hậu nên đã bị bệnh một trận, lúc đó Triệu Sóc cũng đích thân đút thuốc cho ta, ta sợ đắng, hắn liền bảo người nấu sẵn canh ngọt, dỗ ta ăn đắng trước rồi mới ăn ngọt.
Hắn không hiểu, có những nỗi đắng, không thể dùng ngọt để kết thúc.
Ta cầm lấy bát canh ngân nhĩ đó, trực tiếp hất lên người Triệu Sóc.
Nước canh sền sệt chảy xuống, chiếc áo dài trắng như mây của hắn lập tức trở nên bẩn thỉu.
Triệu Sóc cụp mắt xuống, lông mi run rẩy, như đang cố đè nén cơn giận.
Hắn xuất thân cao quý, hầu như chưa từng có ai vô lễ với hắn.
Anan
Có lẽ đây cũng là lý do khiến hắn khi còn trẻ kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên, có thể vì một ca kỹ mà làm cho cả thành dậy sóng.
"Triệu Sóc, cầu xin chàng, đừng giày vò nhau nữa." Đầu ta đau như muốn nứt ra, từng chữ đều phải dùng hết sức lực: "Cưới Liễu Văn Oanh đúng là phải chịu lời đàm tiếu nhưng ngoài lời đàm tiếu, ai có thể thực sự làm gì được chàng, Hầu gia Vĩnh Lạc?”
"Huống hồ, chàng cũng không phải là người sợ lời đàm tiếu.”
"Lúc trước cưới ta chẳng qua là vì Lão phu nhân, hiện giờ Lão phu nhân đã mất, chàng cũng đã tận hiếu, hà tất phải giữ ta lại trong phủ này?"
Ta chờ Triệu Sóc nổi giận với ta.
Nhưng hắn không, một lát sau, hắn cầm lấy khăn lụa, lau sạch vết bẩn trên n.g.ự.c mình.
"Cưới nàng là vì Tô Chỉ Âm là người ta muốn ở bên cả đời, không phải vì mẹ ta."
Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt ta.
Ta đáp lại hắn bằng một tiếng cười khẩy.