Ai cũng có bạch nguyệt quang - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:47:51
Lượt xem: 1,135
8
Tôi cho rằng trải qua chuyện này, Phó Thẩm Diên hẳn là sẽ không tìm tôi nữa, nhưng hắn điên cuồng gửi tin nhắn cho tôi, nói là hắn hiểu lầm tôi. Còn muốn cầu xin tôi gặp mặt, có mấy lời hắn muốn giáp mặt nói với tôi.
Tôi cảm thấy rất kỳ quái, hắn không phải thích Giang Dao sao, hiện tại người đã trở lại, hắn không cùng cô ta sống tốt qua ngày, dây dưa tôi làm cái gì.
Tôi đương nhiên là không để ý tới hắn, không chút do dự kéo vào danh sách chặn, nhưng hắn không ngừng đổi số điện thoại gọi điện thoại cho tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi.
“Vụ Vụ, anh không biết làm sao, sau khi em rời đi cho dù Giang Dao ở bên cạnh anh, anh cũng không vui nổi, sẽ nhớ tới thời gian ở bên cạnh với em.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Anh nghĩ em đối với anh mà nói đã không còn là thế thân, chúng ta ở cùng nhau, làm bạn với nhau lâu như vậy, anh không tin trong lòng em hoàn toàn không có anh.”
“Anh không muốn tiếc nuối một lần nữa, em chắc chắn cũng không muốn, trở lại bên cạnh anh, chúng ta lại khắp nơi.”
Điện thoại vừa kết nối Phó Thẩm Diên liền thao thao bất tuyệt.
Trần Cận Châu cuồng loạn hôn lên người tôi, tay xoa xoa vành tai tôi. Đầu dây bên kia truyền đến Phó Thẩm Diên gấp gáp la lên: “Vụ Vụ, em đang làm gì vậy!”
Trần Cận Châu không kiên nhẫn cầm lấy di động: “Không làm gì ả, chỉ làm với tôi mà thôi.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Có lẽ là bị đả kích, Phó Thẩm Diên không gọi tới nữa.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Trần Cận Châu, tôi phát hiện là người trưởng thành, sao anh vẫn còn có chút ngây thơ chứ.
Ngày hôm sau, tôi đến công ty làm việc, mới đỗ xe xong, Trần Cận Châu giúp tôi mở cửa xe, thì có một người mặc áo đen, đội mũ đen, đeo khẩu trang từ chỗ tối chạy ra, hắt chất lỏng không biết tên về phía chúng tôi.
Cũng may Trần Cận Châu tay mắt lanh lẹ kéo tôi ngã xuống, không bị chất lỏng hắt trúng.
Chúng tôi lập tức liên hệ bảo vệ đi bắt người, đáng tiếc cũng không bắt được.
Trần Cận Châu cảm thấy có người đang hướng về phía anh. Bởi vì anh mới tới Kinh Bắc không đến một năm, động không ít bánh ngọt của người khác, tự nhiên cũng thu về vô số kẻ thù.
Nhưng tôi cảm thấy không quá giống, anh có đắc tội với người ta thì người mà anh đắc tội cũng là nhân vật có uy tín, những người đó sẽ không thực hiện các hành động hèn mọn này.
Quả nhiên, giác quan thứ sáu của tôi không sai, lúc tôi ở trên đường mua đồ, hai cô gái tuổi không lớn cố ý phun chất lỏng màu đỏ lên váy trắng của tôi. Phun xong bon họ liền chuẩn bị chạy, tôi bắt được một người trong đó, người tốt bụng đi ngang qua giúp tôi báo cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-cung-co-bach-nguyet-quang/9.html.]
Trên đường đến đồn cảnh sát, cô gái không ngừng chửi thề với tôi:
“Con khốn, mày đã khiến họa sĩ mà tôi yêu thích có cuộc sống tình cảm không được như ý!”
“Hai người họ xa cách lâu ngày không dễ dàng gặp lại, nhưng mày một chân đạp hai thuyền, bước lên thuyền này rồi còn muốn lên thuyền khác!”
“Truyện tranh chúng tao theo dõi bấy lâu nay đã bị ngừng sản xuất, nam chính và Tần Vụ kết thúc BE! Đều là lỗi của mày!”
Tôi không hiểu ra sao, cho đến khi cô ta nhắc tới nhân vật chính trong truyện tranh Trần Cận Châu tên là Phó Thẩm Diên, Tần Vụ tên là Giang Dao.
Tôi mở truyện tranh cô ta nói ra, fan rất nhiều, khu bình luận toàn bộ đều mắng vai phụ Tần Vụ.
Phần giới thiệu nói rằng Tần Vụ cứng rắn, vui vẻ và sống chăm chỉ. Cô yêu Trần Cận Châu và buộc phải chia tay, cô ấy tới một nơi khác và trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Lần thứ hai gặp lại, bên cạnh Trần Cận Châu đã có thế thân, nhưng trong lòng Trần Cận Châu vẫn yêu cô, nhưng thế thân không ngừng phá hỏng chuyện, khiến Trần Cận Châu thất vọng với cô, Tần Vụ bị ngược c.h.ế.t ngược sống.
Trong chương mới nhất, Giang Dao cho biết bộ truyện tranh sẽ bị ngừng vô thời hạn và viết: [Chuyển thể từ một câu chuyện có thật.]
Tôi tức giận nở nụ cười.
“Mọi người đều thích tô điểm cho sự tồn tại của mình, nhưng một số thứ, đặc biệt là những thứ trên Internet, có thể bị người khác lợi dụng để g.i.ế.c người chỉ sau một cái nhìn thoáng qua.” Tôi nói với cô gái.
Cuộc sống sẽ dạy cô ta làm người.
Lần đầu tiên tôi chủ động liên lạc với Phó Thẩm Diên, cũng gửi ảnh chụp màn hình “Tác giả có lời muốn nói” của Giang Dao cho hắn:
[Phó tiên sinh, tôi không biết anh và vợ chưa cưới của anh hòa hợp như thế nào, nhưng nếu cuộc sống của tôi tiếp tục bị ảnh hưởng, tôi sẽ ra tay. Nếu Phó tiên sinh là người thương hoa tiếc ngọc, xin đừng để vợ chưa cưới của anh tiếp tục làm những chuyện ngu ngốc.]
Tôi đi mua một bộ váy mới, lại đi siêu thị mua một ít hoa quả và bánh mì, lúc về đến nhà xe của Phó Thẩm Diên dừng ở dưới lầu. Nhìn thấy tôi, hắn mở cửa xe phía sau, kéo tóc Giang Dao đến trước mắt tôi. Giang Dao thấy tôi vội vàng xin lỗi: “Tần Vụ, xin lỗi.”
“Chưa ăn cơm sao? Lớn tiếng một chút, xin lỗi phải có thành ý.” Phó Thẩm Diên lạnh nhạt nói.
Giang Dao lập tức quỳ xuống: “Tần tiểu thư, xin lỗi!”