Ái Phi Hôm Nay Đã Nấu Cơm Chưa? - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:30:34
Lượt xem: 359
Tiểu Hoàng đế ngừng một lát, nhìn ta thật sâu.
Ta lẩm bẩm nói: "Ngươi ăn kẹo đường này rồi, chúng ta chính là đồng phạm."
Tiểu Hoàng đế nói: "Cũng không ngốc lắm, ít nhất còn nhớ rõ."
Thì ra, lúc mới vào cung, hắn bảo ta nặn kẹo đường chính là muốn biết xem ta có giống hắn hay không, vẫn còn giữ lại ký ức về giấc mộng của những kiếp trước. Ta cố ý nặn người đường méo mó, tiểu Hoàng đế vốn dĩ tràn đầy mong đợi lại cho rằng mình đã tìm nhầm người, cho nên mới đột nhiên mất hứng bỏ đi.
Tiểu Hoàng đế lại nói: "Trời sáng, tên ngốc nghếch đó dắt tay trẫm trèo tường quay trở lại. Trẫm liền theo mẫu hậu hồi cung."
"Sau khi hồi cung, trẫm vẫn luôn cảm thấy rất thú vị. Hàng năm đều đến phủ của vị đại thần kia, đáng tiếc là không gặp lại tên ngốc nghếch đã từng dắt tay trẫm trèo tường đó nữa. Nhưng mỗi khi gặp chuyện không vui trong triều, trẫm đều cải trang đứng trước quầy bán kẹo đường ở đầu đường chợ đêm. Lần nào nàng ta cũng ngốc nghếch tặng không cho trẫm một cái, cứ tưởng là trẫm không mua nổi."
"Lại qua mấy năm, đến tuổi trẫm phải nạp phi, trẫm biết trong phủ nàng ta có hai nữ nhi, biết nàng ta không ai chăm sóc, nếu không cũng sẽ không nửa đêm canh ba trèo tường ra ngoài. Trẫm bèn bảo vị đại thần kia đưa nữ nhi của ông ta vào cung. Sau khi vào cung, mấy năm không gặp, nàng ta càng ngốc nghếch hơn.
Không những không nhận ra trẫm chính là đứa trẻ từng đứng ở đầu đường ăn kẹo đường năm đó, nàng ta còn sợ trẫm."
"Từ nhỏ trẫm đã được mẫu hậu dạy dỗ thuật đế vương, không được phép có thứ gì quá yêu thích. Trẫm cẩn thận giấu diếm nàng ta, bảo vệ nàng ta, lạnh nhạt với nàng ta, chỉ để cho đám phi tần trong hậu cung coi nàng ta như một mỹ nhân bình thường, không được phép đến gần nàng ta. Nhưng mẫu hậu của trẫm hiểu rõ tâm tư của trẫm, bà ấy không muốn trẫm có người trong lòng bèn sai người g.i.ế.c nàng ta."
"Trẫm rất đau lòng, nhưng người đã khuất núi, trẫm lúc đó thế đơn lực bạc, không thể nào chống lại mẫu hậu. Trẫm bất lực, chỉ có thể cô độc làm Hoàng đế ba, bốn mươi năm, sau đó qua đời."
"Không ngờ, sau khi trẫm qua đời, vừa mở mắt ra, lại trở về đêm hôm đó, nàng ta cưỡi trên tường, xúi giục trẫm làm đồng phạm với nàng ta. Kiếp này, trẫm ở bên cạnh bảo vệ nàng ta, nàng ta lại c.h.ế.t trong cung. Trẫm cứ như vậy, hết lần này đến lần khác, trải qua bảy kiếp, mấy kiếp trước, nàng ta vẫn sẽ vào cung, có lúc trẫm có thể bảo vệ nàng ta chu toàn được mấy năm, có lúc chỉ được mấy tháng. Trẫm vừa nhìn nàng ta, vừa cố gắng học cách trở thành một vị vua đủ sức đối đầu với mẫu hậu. Nhưng đến mấy kiếp sau, nàng ta không muốn vào cung nữa, trẫm mới nghi ngờ, có lẽ nàng ta cũng giống như trẫm, đã trải qua rất nhiều kiếp luân hồi, biết rõ bản thân sẽ c.h.ế.t thảm trong cung cho nên thà kháng chỉ bỏ trốn cũng không muốn vào cung."
"Sau đó nữa, nàng ta kháng chỉ bỏ trốn bị phụ thân nàng ta bắt được, nàng ta liền tự sát. Lúc đó, trẫm biết nàng ta nhất định cũng giống như trẫm, đã trải qua rất nhiều kiếp luân hồi. Chỉ là nàng ta không muốn lặp lại bi kịch của kiếp trước, còn trẫm bất đắc dĩ vẫn luôn lặp lại bi kịch."
Tiểu Hoàng đế oán giận nói: "Trẫm khác với nàng ta, trẫm là thiên tử, không thể muốn đi đâu thì đi, trẫm còn có bách tính. Nàng ta thì hay rồi, c.h.ế.t là có thể buông bỏ tất cả. Trẫm chỉ có thể tiếp tục làm Hoàng đế, chờ đến khi già c.h.ế.t trong cung mới có thể đến kiếp sau đi tìm nàng ta. Thật sự là phiền phức c.h.ế.t đi được."
Ta nói: "Hoàng thượng..."
Tiểu Hoàng đế nói: "Trẫm đã làm Hoàng đế mấy kiếp rồi, đám đại thần kia sớm đã bị trẫm nắm rõ trong lòng bàn tay, thuật trị quốc cũng đã thông thạo, thủ đoạn thu phục lòng người còn lợi hại hơn cả mẫu hậu.
Kiếp này, trẫm có thể không cần phải sợ bà ấy nữa, có thể không cần phải làm một Hoàng đế bù nhìn nghe lời bà ấy, cũng có thể bảo vệ nàng ta."
Chương 12
Tiểu Hoàng đế nhìn ta: "Ở lại bên cạnh trẫm, đừng chạy trốn nữa."
Ta sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Hoàng thượng, sao người không hỏi xem thần thiếp có nguyện ý ở lại trong cung hay không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-phi-hom-nay-da-nau-com-chua/chuong-11.html.]
Tiểu Hoàng đế nói: "Chỗ của trẫm có đầu bếp từ khắp nơi trên thế giới, không có món nào mà nàng muốn ăn mà không làm được. Nếu như nàng chán ghét cuộc sống trong cung, trẫm cũng không ngăn cản nàng xuất cung du sơn ngoạn thủy, chỉ là cuối cùng nàng vẫn phải trở về bên cạnh trẫm."
Tiểu Hoàng đế nói: "Đừng tưởng trẫm không biết nàng vẫn luôn nhìn trộm trẫm trong lễ sắc phong phi tần, còn luôn tặng kẹo đường cho trẫm."
Hắn kiên định nói: "Nàng đã thích trẫm từ sớm rồi."
Ta gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: "Ồ... Thì ra Hoàng thượng biết rồi ạ."
Trên trời bắt đầu rơi tuyết, mùa đông dường như sắp đến. Những bông tuyết rơi trên lòng bàn tay lạnh lẽo đến lạ.
Ta nghĩ đây hẳn là không phải là mơ nữa. Ta và tiểu Hoàng đế ôm chặt lấy nhau, trái tim chúng ta gần nhau đến vậy, đập mạnh mẽ đến vậy, tất cả những điều này đều chân thật đến vậy, sao có thể là giấc mộng hư ảo được.
**11**
Sau ngày hôm đó, lại qua thêm mấy mùa đông nữa.
Tiểu Hoàng đế đã sớm giải tán hậu cung, đám phi tần như chim én bay ra khỏi bức tường cao ngất của hoàng cung có thể tự do tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng các tỷ tỷ xinh đẹp và muội muội xinh đẹp này vẫn thường xuyên vào cung, đến tẩm cung của ta để ăn lẩu, chơi mạt chược, ăn uống miễn phí. Ta rất vui vẻ ăn lẩu cùng bọn họ, còn có Tiểu Nguyệt. Con cháu của Tống Chung Kê đang ngủ ngon lành trong ổ gà.
Dạo này tiểu Hoàng đế có chút bận rộn, ta đau lòng cho hắn bèn tự mình mang hộp thức ăn đến ngự thư phòng tìm hắn, tìm nửa ngày không thấy, lúc đang đi ra ngoài, dưới chân trượt một cái va phải bình hoa đặt trên giá sách, giá sách "ầm" một tiếng mở ra. Tiểu thái giám - người năm đó khuyên hắn đừng nên phong ta làm quý phi - đang canh giữ bên ngoài ngự thư phòng, nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào ngăn cản: "Nương nương, vạn lần không thể a..."
Tinh Lan
Nhưng đã muộn.
Hơi lạnh phả vào mặt, ta mới phát hiện ra đó là một hầm băng nhỏ. Bên trong chất đầy kẹo đường, đủ loại kiểu dáng, vô cùng đẹp mắt. Ta đứng trước những người đường tỏa ra hơi lạnh này, có chút sững sờ.
Không biết từ lúc nào, tiểu Hoàng đế đã đứng phía sau ta, ấp úng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người thích sưu tầm kẹo đường bao giờ à?"
Ta "ồ" một tiếng, nói: "Vậy người chia cho thần thiếp một ít đi, thần thiếp muốn ăn."
Tiểu Hoàng đế nâng niu xoay bình hoa một cái, hầm băng lại đóng lại.
Hắn nghiêm mặt nói: "Nàng nghĩ hay nhỉ."
--- HẾT ---