Ai sẽ trở thành phế thải - Chương 3 Hai giọng nói
Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:41:16
Lượt xem: 4
Hôm nay là chủ nhật, Lê Chi đã tan làm từ 5 giờ chiều. Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới chính thức ra mắt vở kịch, sinh hoạt của cô ấy xem như cũng quy luật.
Buổi tối, tôi chuẩn bị ít món ăn thường ngày cho Lê Chi và thay mới tử lan la trên bàn theo thói quen của cô ấy.
Cánh hoa tử la lan đã có khiếm khuyết, cô ấy sẽ không chịu nổi khi thấy đóa hoa héo đi. Nhưng ở thời đại mà ai nấy cũng thích hoa giả, thì cô ấy lại không hề thích những vật trang trí rực rỡ và tươi đẹp nhưng lại thiếu sức sống đó. Vì bận rộn công việc, cô ấy không thể tự mình giải quyết được, may mà có tôi ở đây. Nếu không, khi về nhà sau mỗi ngày bận rộn, thì trước mắt cô ấy sẽ chỉ là một mớ hỗn độn, chứ đừng nói đến bầu không khí ấm áp như vậy.
Nghĩ xong, tôi lại lau chùi mô hình mèo ragdoll gốm trên bàn và đặt lại, như thể nó đang ăn tối với con người. Nó là mô hình mà Lê Chi mang về hơn một năm trước, cô ấy rất thích nó.
“Bật nến lên đi.” Rửa tay xong, Lê Chi đi tới và ngồi xuống.
“Dạ vâng, cô chủ.” Tôi tắt đèn và bật nến điện tử, giảm đáng kể nguy cơ hỏa hoạn.
“Đừng gọi mình là “cô chủ”. Ngồi xuống đây.” Lê Chi cười và đưa tay với tôi.
Cô ấy không phải là người thích ở một mình. Tôi ngồi xuống và mỉm cười: “Cô chủ có yêu cầu gì?”
“Ngồi với mình. Mình không phải chủ của cậu, mình là…” Cô ấy dừng lại, đôi mắt đầy mệt mỏi, nhưng khi nhìn đến tử la lan trên bàn thì cô ấy nói “Hoa đẹp quá.”
“Uyển Tự cũng cảm thấy rất đẹp.” Tôi nói.
Cô ấy nhìn tử la lan và rót cho tôi một ly rượu vang. “Uống một ít nhé?” Cô ấy hỏi, nhưng chẳng cho tôi cơ hội từ chối, người máy cũng sẽ không từ chối chủ của mình.
Nhưng mà người máy thì uống thế nào?
“Uyển Tự không biết uống rượu.” Tôi nói.
“Thử đi mà.” Cô ấy giống như đang làm nũng.
Tôi cầm ly rượu lên, đưa ly rượu lên môi bắt chước theo Lê Chi. Ly rượu hơi nghiêng xuống, tôi thấy rõ ánh nến điện tử phản chiếu trong ly rượu màu đỏ tím. Nhưng tôi vẫn khó mở miệng dù rượu đã đến trên môi. Tôi không nhận thấy được mùi rượu nào, nhìn vào chất lỏng trước mặt, cũng chẳng thấy nó có gì hấp dẫn. Tôi không hiểu vì sao loài người tiên tiến lại say mê chất lỏng này như vậy? Dù chất lỏng này có hại cho sức khỏe của họ, làm họ mất kiểm soát, làm họ đau khổ.
Nhưng rốt cuộc đây là lệnh của cô chủ, tôi không thể nào từ chối. Người máy không được thắc mắc chủ của mình, tôi chỉ có thể cầm ly rượu, rót bừa hết ly rượu nho vào miệng. Khi tôi ngước lên, tôi thoáng thấy Lê Chi dường như đang mỉm cười. Từ biểu cảm của cô ấy, tôi đọc ra được sự phấn khích và vui mừng.
Nhưng tôi thể nào tiếp tục phân tích sâu hơn ý nghĩa của biểu cảm này. Tôi là một người máy, không thể nào ăn uống như con người. Rượu vào miệng rồi nhanh chóng chảy ra ngoài. Đối với tôi, rượu vang mà con người uống chỉ là một ly chất lỏng không thể nuốt được mà thôi. Tôi, không có thực quản thông suốt.
“Uyển Tự!” Lê Chi hoảng hốt kêu lên và lao tới rút khăn giấy lau rượu nho trên miệng giúp tôi. Quần áo đã bị bẩn, khăn trải bàn cũng bị ướt và rơi mấy giọt đỏ dưới đất. Máy lau sàn nhanh chóng phát hiện chúng và tự động di chuyển tới, thoáng chốc đã làm sạch hết vết bẩn dưới đất.
“Xin lỗi, cô chủ.” Nói rồi tôi định đứng lên, xử lí thân thể nhếch nhác của mình.
“Không sao.” Lê Chi đứng cạnh ghế, nâng mặt của tôi và lặp lại “Không sao.” Cô ấy có vẻ thất vọng. Nhưng cô ấy không đẩy tôi ra mà chỉ ôm tôi và đặt một tay lên cổng sạc điện dưới xương sườn của tôi.
“Vì sao… vì sao lúc nào cũng không được?”
Vì tôi là người máy.
“Mình nhớ cậu, nhớ cậu nhiều lắm.” Cô ấy nhắm mắt lại.
Tôi không biết cô ấy đang nhớ ai. Nhưng tôi đoán rằng khuôn mặt độc nhất này của tôi có lẽ là do cô chủ đặt làm. Vì sao cô ấy muốn đặt làm một khuôn mặt riêng biệt? Tôi nghĩ đến những khung ảnh bị nứt ấy, những khung ảnh mà Lê Chi không đành lòng vứt bỏ.
Có thể cô ấy có một quá khứ không thể buông bỏ. Còn tôi chính là người cô ấy gửi gắm chúng. Cô ấy luôn có những yêu cầu mà tôi không làm được, tâm trạng của cô ấy cũng luôn thất thường, khiến tôi không thể đúc kết được một quy tắc có thể bám theo. Tất cả sự không hài lòng và tất cả sự thân mật cũng chỉ khiến hệ thống của tôi thực hiện một lượng lớn các phép tính mà chẳng có lí do. Ngoài ra, tôi không nhận được gì cả.
“Ăn cơm thôi.” Lê Chi buông tôi ra, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả. Lúc này, tôi và cô chủ vẫn ngầm hiểu nhau. Cô ấy ngốn thức ăn trên bàn như thể đang trút giận. Còn tôi thì chỉ nhìn im lặng ở bên cạnh. Tôi biết rằng tôi phải làm bạn với cô ấy – đây là nhiệm vụ của tôi.
Nhưng chỉ làm bạn về mặt thể xác. Trong hệ thống của tôi còn đang tính toán một chuyện khác, trong 24 giờ qua, dựa trên tính cách của Lê Chi, cũng như quy định về quản lí người máy của các bộ phận và công ty liên quan, tôi tiến hành 2876 lần suy luận trên chức năng cơ bản của tôi, tôi muốn tìm ra cách giải quyết tối ưu cho vụ việc của QT32897. Tôi muốn cố gắng hết sức để thu xếp ổn thỏa cho người máy giải trí đáng thương này, vừa không để Lê Chi phát hiện, vừa không để công ty phát hiện.
Cô ấy vẫn được tôi giấu trong phòng thay đồ, chỉ sau khi Lê Chi ra ngoài, cô ấy mới được chuyển đến hộp sạc để nạp năng lượng. May mà mấy hôm nay Lê Chi không xem camera giám sát, cô ấy cũng không thường dùng camera giám sát ra lệnh cho tôi nữa. Nếu Lê Chi phát hiện ra người máy này, cô ấy sẽ làm gì? Tôi không suy luận được. Chấp nhận, nổi giận,… Mọi khả năng đều xuất hiện trong kết quả tính toán của tôi, nhưng tôi luôn không thể xác định được Lê Chi sẽ làm gì. Từ khi tôi nhặt được QT32897 thì mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tôi không phải là một người máy đạt chuẩn.
Ăn tối xong, Lê Chi dọn bát đũa và bỏ vào máy rửa chén, sau đó thì ngồi nhắm mắt nghỉ trên sô pha. Đây vốn là công việc của tôi, nhưng Lê Chi thường làm. Tôi cũng từng thử giành làm trước, nhưng sau khi giành xong, trên khuôn mặt của cô ấy sẽ thoáng hiện lên vẻ không vui.
Tôi hiểu rằng Lê Chi là một người muốn tận hưởng cuộc sống, cô ấy thích tự làm việc nhà. Cô ấy không thích trong nhà đều là máy móc khô khan, chúng khiến cô ấy rất khó chịu. Tôi nghĩ rằng nếu không phải cô ấy không thể phân thân thì trong nhà sẽ không có tôi.
“Uyển Tự.” Cô ấy gọi tôi.
“Cô chủ có yêu cầu gì?” Tôi đứng bên cạnh mà không ngồi xuống. Quần áo còn chưa giặt, tôi không thể làm bẩn ghế sô pha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-se-tro-thanh-phe-thai/chuong-3-hai-giong-noi.html.]
“Đi thay quần áo đi. Đến phòng thay đồ và tìm một bộ cậu thích nhất mà thay.” Cô ấy nói và khẽ mở mắt nhìn tôi.
Tôi hơi cúi đầu: “Thật xin lỗi, Uyển Tự không nghe rõ. Uyển Tự có thể giúp gì cho bạn?”
Lê Chi lặp lại lần nữa bằng giọng dịu dàng: “Đến phòng thay đồ và thay quần áo đi.”
“Đã rõ, cô chủ.” Nói rồi tôi đi đến phòng thay đồ với bước đi chuẩn nhất. Lê Chi ít khi đặt chân đến đây, nhưng cô ấy luôn nhớ nơi này.
QT32897 vốn đang tắt hoạt động, vừa nghe thấy tiếng bước chân của tôi, cô ấy liền thức dậy và gửi tín hiệu: “Cô chủ.” Tuy cô ấy không lên tiếng, nhưng tôi nhận được.
“Im lặng.” Đây là lệnh của tôi. Chỉ mới một ngày mà tôi đã thích ứng với vai trò “cô chủ” của QT32897. Cô ấy là một người máy bị lỗi và tôi không thể để cô ấy mang lại rắc rối cho tôi.
Quả nhiên QT32897 không lên tiếng nữa. Tôi đi vào phòng thay đồ, định lấy một chiếc áo jean. Sống ở nhà cô chủ lâu như thế, tôi đã sớm lưu trữ trong trí nhớ vị trí của từng bộ quần áo. Thế nhưng, ngay khi tôi đi đến chiếc áo jean, thì QT32897 bỗng xuất hiện trước mặt tôi.
“Cô chủ có cần phối giúp không?” Cô ấy rất im lặng, gửi tín hiệu cho tôi, hỏi nhu cầu của tôi.
Tôi dường như nghe thấy tiếng dòng điện chạy qua trong cơ thể mình, nhưng tôi không chắc liệu đó có phải là tiếng dòng điện của mình. Theo kết quả đánh giá sức khỏe hàng ngày, hệ thống của tôi rất khỏe mạnh.
“Được.” Tôi đáp.
“Xin hỏi phong cách của cô chủ?” Cô ấy hỏi tiếp.
“Tôi cần đồ jean.” Tôi đáp.
Sau khi QT32897 phân tích nhanh đã cho ra suy đoán của mình: “Phong cách cổ điển.” Cô ấy bước những bước trúc trắc đến từng bộ quần áo đang treo, có vẻ như đang nghiêm túc chọn lựa, nhưng cuối cùng, thứ trao đến tay tôi chỉ là một chiếc váy dài phong cách preppy màu cà phê. Đúng là phong cách cổ điển, nhưng hoàn toàn không liên quan đến thứ tôi muốn.
Xem ra QT32897 cũng có vấn đề với khả năng xử lí thông tin. Trong người cô ấy có nhiều lỗi hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Nhưng tôi không nên lãng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa, tôi lấy chiếc váy và định thay đồ. Nhưng QT32897 lại bước tới đây trong thân thể cứng đờ, rồi khoát tay lên vai tôi.
“Cô chủ, hãy để QT32897 phục vụ.” Nói xong, cô ấy muốn cởi quần áo cũ của tôi.
“Không cần.” Tôi hủy quy trình của cô ấy. Mọi động tác của cô ấy tạm ngừng lại, cũng không có thay đổi gì trong nét mặt của cô ấy. Tôi đi đến kết luận: Tôi nên tắt QT32897 khi Lê Chi ở nhà.
Tôi quay người lại, mau chóng thay quần áo, rồi lại ra lệnh cho QT32897: “Tắt máy.” Tôi không thể ở trong phòng thay đồ quá lâu.
Nếu không sẽ vượt quá thời hạn tôi thực hiện nhiệm vụ này. Nếu làm những hoạt động lạ quá thường xuyên trong một khoảng thời gian, thì chủ sở hữu sẽ nhận được thông báo. Thái độ của chủ chưa rõ và tôi đã mạo hiểm, nên đành phải cố gắng tránh phạm sai lầm cho những nhiệm vụ ở mức khó thấp như thế này.
Ra khỏi phòng thay đồ, tôi trở lại phòng khách. “Cô chủ, Uyển Tự đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.” Tôi nói.
Lê Chi dường như đang ngủ, nhưng vừa nghe thấy tiếng của tôi, cô ấy liền mở mắt ra. Cô ấy nhìn tôi, ánh đèn trong phòng khách cũng không chói mắt, nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn mờ mịt như cũ, trong mờ mịt có chút đau thương.
“Uyển Tự?” Cô ấy hỏi.
“Xin hỏi cô chủ có yêu cầu gì?” Tôi hỏi.
Cô ấy chớp mắt và lại ngồi dậy, đưa tay về phía tôi. “Uyển Tự?” Cô ấy lại gọi tôi.
“Xin hỏi cô chủ có yêu cầu gì?” Tôi không đi tới… tôi đang chờ lệnh của cô ấy. Cô ấy vẫn chưa ra lệnh, tôi cũng không biết mình nên làm gì.
Nhưng điều tôi nói có vẻ khiến cô ấy không hài lòng. Cô ấy cúi đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó mới đứng dậy, đi về phía tôi.
“Uyển Tự…” Cô ấy ôm tôi, tựa cằm lên vai tôi, kề môi sát bên tai tôi, gọi đi gọi lại tên tôi, dường như là đã say.
Nghe cô ấy gọi tên tôi, tôi bất giác run người một chút, cứ như lại có một dòng điện chạy qua như lúc đó. Nhưng lần này, tôi biết rõ nguyên nhân.
Vừa nãy, tôi nghe thấy hai giọng nói. Một giọng nói trầm buồn bên tai tôi đến từ Lê Chi. Một giọng nói khác được truyền qua sóng điện từ, trong trẻo và vang, đến từ QT32897 vốn phải đang tắt máy mà tôi giấu trong phòng thay đồ. Hai giọng nói chồng lên nhau, hệ thống liền tự động phát ra tín hiệu lạ, nó biểu hiện ra trên cơ thể tôi một cách không thể kiểm soát.
“Uyển Tự.” Cả hai đang gọi tôi.
Tôi không biết vì sao QT32897 bỗng nhiên gửi tín hiệu cho tôi, tôi chỉ biết Lê Chi đã ôm tôi chặt hơn, cô ấy thì thào: “Mình không biết phải làm sao nữa, mình thật sự không biết… Uyển Tự, hãy chỉ cho mình.”
Tôi chỉ cho cô chủ? Tôi có thể chỉ gì cho cô chủ? Ai có thể cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì? Còn tôi, tôi nên làm gì?
Lê Chi không có được câu trả lời cô ấy cần, tôi cũng không có được. Cuối cùng, chúng tôi chỉ thực hiện quy trình đã cài đặt mỗi đêm. Cô ấy quỳ và đè tôi trên sô pha, rồi kéo tay tôi đặt trên người cô ấy. Mà tôi thì không có cảm giác gì cả, tôi chỉ tổng kết kinh nghiệm của con người, quấn quýt với cô ấy, trình diễn một vở kịch gần như hoàn mỹ và chân thật.
Dù chúng tôi đều biết rằng đó là giả.