Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ÂM ÂM - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2024-09-23 01:03:22
Lượt xem: 194

1.

 

"Hai đứa bé đều ở trong cung, nàng có bằng lòng để bọn hắn đi không?"

 

“Đúng, ta bằng lòng từ bỏ.” Ta cố chấp nhìn chằm chằm vào thư hòa ly: “Bệ hạ, xin hãy ký vào.”

 

“Là trẫm làm không tốt việc gì sao?” Ngụy Minh mệt mỏi xoa xoa lông mày: “A Âm, tuy trẫm là thiên tử, nhưng năm năm qua chỉ có ngươi ở bên cạnh. Người khác khuyên trẫm nên lấp đầy hậu cung, nhưng trẫm chưa bao giờ đồng ý. Dù là như thế nàng vẫn không hài lòng sao?

 

Ta nhịn không được bật cười.

 

Bên cạnh Ngụy Minh xác thực chỉ có mình ta những năm qua, nhưng ai cũng biết hoàng hậu không được sủng ái, hoàng đế lại có một người yêu khác.

 

"Có phải là vì trẫm đi xem Diêu phu nhân?"

 

Ngụy Minh thở dài, cố gắng giải thích với ta: “A Âm, chuyện giữa trẫm và nàng ấy đã trôi qua từ lâu rồi. Nàng ấy giờ đã gả làm vợ người, chúng ta không còn khả năng nữa. Chỉ vì nàng bệnh nặng nên trẫm mới truyền thái y tới đó.”

 

Ta lắc đầu: "Bệ hạ, ta chán cuộc sống kiểu này rồi."

 

Gió và tuyết bên ngoài rất mạnh, trên đầu ô tích tụ một lớp tuyết dày. Cả đêm ta không ngủ, cuối cùng mất hết sức lực và suýt ngã.

 

Ngụy Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, lập tức phát hiện toàn thân ta nóng như lửa đốt.

 

"A Âm, nàng bị bệnh à?"

 

Ngụy Minh khẩn trương đem ta ôm ngang lên, đưa vào tẩm cung của hắn: "Người đâu, truyền thái y."

 

Ta nhìn cung điện xa lạ mà trong lòng không gợn sóng.

 

Ngụy Minh đã nhiều năm không cho ta đặt chân vào tẩm cung của hắn rồi.

 

2

 

Thái y nói ta chỉ là thỉnh thoảng bị cảm lạnh, mệt mỏi quá, uống hai liều thuốc là có thể khỏi bệnh.

 

Hai đứa trẻ được Ngụy Minh bế lên gặp ta nhưng lại đứng cách ta ba bước.

 

Con gái Ngụy Như Nhuận che mặt: “Mẫu hậu, ta sợ bệnh của người sẽ truyền sang ta, ta có thể đợi ngươi bình phục rồi mới tới không?”

 

Người con trai Ngụy Thừa Cảnh không nói gì, lặng lẽ lấy tay che miệng và mũi.

 

Ta chợt nhớ đến cảnh ta ngày đêm chăm sóc chúng khi chúng bị nhiễm bệnh đậu mùa cách đây vài năm. Bây giờ ta chỉ thấy buồn cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/am-am/chuong-1.html.]

"Các ngươi đều đi xuống đi."

 

Hai đứa trẻ bỏ chạy nhanh hơn thỏ.

 

Ta nằm trên giường nhìn chằm chằm vào những hình chạm khắc trên đầu giường, trầm ngâm suy nghĩ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Tôi đã có một giấc mơ dài.

 

Trong giấc mơ có Ngụy Thừa Cảnh ba tuổi.

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

 

Lần đầu tiên ta tặng nó một chiếc khăn quàng cổ, lỡ dệt quá dài, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé che đi phân nửa.

 

Nó cười hì hì ôm lấy tay tôi: "Cảnh Nhi thích món quà của mẫu hậu nhất. Từ nay về sau, vào mỗi dịp sinh nhật của nhi thần người có thể tặng con một chiếc không?”

 

Ngụy Như Nhuận làm điệu bộ trong n.g.ự.c ta, giọng nói ngọt ngào nói: “Mẫu hậu, ta cũng muốn.”

 

Cho nên ta cho dù thân thể khó chịu, vẫn là thực hiện lời hứa vì hai đứa dệt tốt khăn quàng cổ.

 

Là chính bọn chúng nuốt lời, không còn muốn nữa.

 

Trong mộng có Ngụy Minh 25 tuổi.

 

Hắn không cho ta tiến tới tẩm cung, cũng không cho ta gặp hài tử của mình. Thỉnh thoảng đến Tây Cung, mọi người trong cung đều náo nhiệt như dịp Tết Nguyên Đán.

 

Trong mộng còn có Ngụy Minh 23 tuổi.

 

Vào đêm dừng chân đầu tiên ở Đông Thành, ta bị bắt làm con tin. Bọn chúng yêu cầu Ngụy Minh đổi mình lấy ta, nếu không chúng sẽ dùng d.a.o cứa cổ ta.

 

Ta tưởng cái c.h.ế.t của mình đang đến gần, nhưng không ngờ hắn lại bỏ kiếm xuống và đi về phía ta từng bước một, tay không tấc sắt.

 

Dùng mạng sống của hắn để đổi lấy sự bình yên của ta.

 

Hoàng hôn ngày hôm đó rất đậm, Ngụy Minh thậm chí còn nhìn lại ta với nụ cười nhạt trên môi.

 

"A Âm, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.”

 

Khi ta tỉnh dậy, bên gối đã ướt đẫm nước mắt. Ngụy Minh đang ngồi cạnh giường ta, dưới đôi mắt là một mảng thâm nhẹ.

 

Ta bình tĩnh nhìn hắn: “Bệ hạ đã hứa với ta một chuyện, người còn nhớ chứ?”

 

"Được, vô luận sinh tử, chỉ cần ta có thể làm được liền có thể."

 

“Vậy xin người hãy hòa ly ta, trả lại ta sự tự do.”

Loading...