ÂM ÂM - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-09-23 01:06:24
Lượt xem: 407
Hôm đó ta lên núi hái thuốc và vô tình bị bong gân ở chân, nhặt một cành cây làm nạng, bước đi của ta chậm hơn nhiều so với bình thường.
Đi được nửa đường, A Thành vội vàng chạy đến chỗ ta và thở dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy ta.
"Tỷ tỷ, ban đêm trong núi có dã thú, thấy ngươi đã lâu không trở về, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì."
Vừa nói, hắn vừa quỳ xuống vỗ vỗ vai hắn: “Lên đây, ta cõng ngươi về.”
Ta hơi giật mình và siết chặt chiếc nạng trong tay.
Thiếu niên thúc giục ta: "A tỷ, còn thất thần làm cái gì? Chậm một chút nữa, sợ là muốn gặp phải rắn."
Ta không còn cách nào khác là phải đặt nạng xuống và dùng cả hai tay ôm cổ hắn.
Trên bầu trời có vầng trăng sáng, ta nhìn thấy dái tai của chàng trai đỏ bừng như chảy máu.
Nghĩ nghĩ, ta phá vỡ sự im lặng trước: “A Thành, nghe nói mẫu thân ngươi đang tích tiền để ngươi cưới vợ?”
Bên kia A Thành thanh âm có chút buồn bực: "A tỷ, có phải là ta làm được quá mức rõ ràng, để ngươi phát giác được tâm tư của ta?"
"Nhưng đừng lo lắng, ta chưa từng muốn làm khó ngươi."
Hắn cõng ta đi tại đường núi gập ghềnh bên trên: "Lần thứ nhất gặp tỷ, ta còn tưởng rằng mình nhìn thấy tiên nữ trên trời, không nghĩ tới trên đời này lại có người xinh đẹp như vậy."
“Ta rất thích tỷ, nhưng ta cũng biết mình chắc chắn không xứng với người như a tỷ.”
"Vậy nên tỷ yên tâm, ta sẽ không bao giờ làm phiền tỷ đâu."
Thiếu niên thanh âm trong trẻo, ngữ khí cũng rất chân thành tha thiết.
Mười bảy, mười tám tuổi là độ tuổi mà tình yêu bắt đầu. Hắn vẫn còn chưa bị xã hội này tha hóa nên tình cảm vẫn còn rất trong sáng.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Không có gì là đủ hay không, còn anh thì rất tốt. Nhưng giờ em không còn hứng thú với tình yêu nữa mà chỉ coi anh là bạn thôi”.
A Thành hít mũi một cái: "Ta đã biết, a tỷ."
Thiếu niên tâm tình tựa như ngồi xe cáp treo, lên xuống đều nhanh, không bao lâu liền nghĩ đến việc hay, lại cùng ta nói đùa.
Khi đưa ta đến cửa nhà, hắn giơ cao hai tay vẫy với ta: “A tỷ, chúc tỷ ngủ ngon, ngày mai gặp!”
“Ngày mai gặp.”
Nhưng ngày hôm sau, ta không thấy A Thanhd mà thay vào đó lại gặp Ngụy Minh đang vội vã đến.
6
Ngụy Minh sai người nhấc ổ khóa trực tiếp đi vào.
Khi tỉnh dậy, ta thấy hắn đang ngồi trên chiếc ghế dài giữa túp lều tranh.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Một thân quý tộc hoa phục, xuất hiện tại dạng này căn phòng bên trong, nhìn thế nào cũng cảm thấy không phù hợp.
Hắn tùy tiện đột nhập vào nhà ta mà không được phép, tâm tình ta chùng xuống “Sao bệ hạ lại đến đây?”
Ngụy Minh lại bắt đầu nhắc lại chuyện cũ: “A Âm, theo trẫm về nhà.”
“Đã lâu rồi nàng không về nhà, hai đứa trẻ đều nhớ nàng.”
“Ta đã nói rồi, đó là nhi tử của bệ hạ, không phải của ta.”
Ta bình tĩnh nhìn hắn: “Chúng ta đã hào ly rồi, hoàng cung kia chẳng phải nhà của ta nữa, làm sao có chuyện về nhà?”
"Vậy nàng liền muốn lưu tại nơi này sao?" Ngụy Minh âm điệu đột nhiên cất cao, trên mặt ẩn ẩn có chút sắc mặt giận dữ: "Lưu tại nơi này, cùng nông thôn tiểu tử nghèo nói chuyện yêu đương?"
Ta biết trước đây Ngụy Minh đã phái người đi theo ta, nhưng không ngờ trong ba tháng qua ở trong thôn, ta vẫn luôn bị theo dõi.
Trong lòng ta càng ngày càng tức giận: “Hoàng thượng, ngài suy nghĩ nhiều quá, ta chỉ cảm thấy ở đây thoải mái hơn trong cung mà thôi.”
“Thoải mái? Hắn đưa nàng son phấn giá rẻ, nàng liền cảm thấy thoải mái?"
"Vẫn là nói, cùng hắn ôm ấp vào đêm khuya thấy thoải mái?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/am-am/chuong-3.html.]
Ngụy Minh từ trước đến nay là người luôn giấu kín cảm xúc và sự tức giận của mình, nhưng vào lúc này, hắn lại công khai bộc lộ sự tức giận của mình.
Tôi có chút mệt mỏi: “A Cảnh và ta trong sạch, xin bệ hạ đừng có phải người theo dõi ta nữa. Người đã phong tỏa biên giới, ta không thể đi về phía nam, ngài còn vướng bận điều gì?”
"Trong sáng? Vậy nàng có biết hay không, mẫu thân hắn còn muốn tìm bà mối đến cửa cầu thân nàng!"
Ngụy Minh đứng dậy đi về phía ta hai bước. Mép giường nặng nề chìm xuống.
Ta lúc này chỉ mặc đơn bạc áo trong, đành phải đem tấm chăn nâng lên che khuất hơn nửa cơ thể.
Nhưng Ngụy Minh lại cực kỳ cáu kỉnh, lạnh lùng hỏi ta: “A Âm, nói cho trẫm biết, đêm qua hắn chạm vào đâu của nàng?”
Hắn nhấc chăn lên, đưa tay nhéo nhẹ cổ tay ta: “Ở đây à?”
Hắn lại đi xuống, dùng sức ôm lấy eo ta: “Hay ở đây?”
Ngụy Minh càng nói càng khó chịu, hắn trực tiếp kéo vạt áo của tôi ra, thọc một tay vào trong, không an phận không ngừng dò xét.
“ A Âm, ngoài trừ tuổi tác ra, trẫm có chỗ nào không bằng tiểu từ nghèo kia?”
“Cùng trẫm hồi cung, chúng ta sẽ sinh thêm đứa nữa, sinh cho nàng một đứa trẻ ngoan.”
Thái độ ác liệt của hắn làm ta nhớ đến lần đầu tiên của mình.
Ngụy Minh nhớ tới tiểu thanh mai, ta không có tình cảm với hắn sau khi thành thân, cả hai nằm tựa lưng vào nhau trên chiếc giường đắp hai chiếc chăn.
Không bao lâu sau, hắn đã thăng tiến nhanh chóng với sự hỗ trợ của Dương thị, liền có người muốn nhét vào hậu viện của hắn vài nữ nhân.
Hắn lần nào cũng nắm chặt lấy tay ta, kiên định cự tuyệt: “Trong lòng ta chỉ có A Âm, ta không bao giờ phụ nàng.”
Mỗi lần xuất chinh, hắn luôn mua cho ta những đồ chơi nhỏ mang về từ chợ địa phương, đồng thời hắn còn biết dùng những bông hoa đẹp nhất kết thành vòng đội lên đầu ta.
Trong những năm chiến tranh tàn phá, động tâm là điều dễ dàng.
Ta nhìn những bông hoa đang nở rộ, nghĩ rằng thanh mai của hắn đã đi xa, giờ đây ta yêu phu quân của mình cũng không có gì xấu, là hợp tình hợp lý.
Sau khi thành thân, bụng của ta một mực không có động tĩnh, Dương thị bắt đầu thúc giục.
Đêm đó, Ngụy Minh uống rất nhiều, tình cờ đến chỗ ta.
Ta đưa tay dìu hắn, hắn lại trở tay đem ta chống đỡ ở trên tường, cúi đầu, cắn một cái vào cổ của ta.
Một tay chụp lên lồng n.g.ự.c của ta, rất hung ác kéo rơi thắt lưng của ta, giống như một con thú vào thế tấn công.
Ta sợ hãi xô đẩy hắn, hắn lại đem ta giơ lên cao cao: "A Âm, chúng ta đến lúc nên có một đứa bé rồi."
"Đã đến lúc chúng ta thực hiện trách nhiệm vợ chồng."
Ta quá sợ hãi, lại không đẩy được hắn, mắt đục đỏ ngầu, nước mắt chợt rơi.
Hắn một bên hôn rơi ta nước mắt, một bên trầm thấp nói: "Đừng khóc, đừng sợ."
"Khanh Khanh là thê tử của ta, cũng là người trong lòng của ta."
Ta coi là Khanh Khanh là ta, thế là ta dần dần từ bỏ giãy dụa.
Ngay cả đêm đó, dù ta có chống cự thế nào đi chăng nữa cũng vô ích.
Sau này, Ngụy Minh trở thành hoàng đế, tiếp đón vợ chồng Diêu gia, trắng trợn ban thưởng hậu hĩnh.
Ta nghe thấy, hắn bí mật gọi Diêu phu nhân là: "Khanh Khanh."
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được nữa, giãy giụa, tát vào mặt hắn một cái.
"Ngụy Minh, đủ rồi! Bây giờ chúng ta đã hòa ly, sao ngươi còn quấy rầy ta?"
Ta được Dương thị dạy bảo, luôn tuân thủ lễ nghi trước mặt Ngụy Minh, nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ta nổi giận với hắn.
Cái tát này khiến Ngụy Minh tỉnh táo trở lại. Sau khi sửng sốt một lúc, hắn nhìn vào vết đỏ trên vai ta và từ từ dừng việc mình đang làm.
"A Âm, trẫm..."