Ấm Lạn Triều Sinh - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-01 23:42:45
Lượt xem: 1,303
Trong hôn lễ, chúng tôi không mời những nhân vật tầm cỡ trong giới giải trí đến tham dự, mà chỉ mời một vài người bạn thân thiết, cùng với người thân trong gia đình hai bên.
Phó Hành là người thành phố Hải Thành, gia cảnh giàu có, mẹ anh có công ty riêng, bố anh là giáo sư đại học.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ bọn họ sẽ không hài lòng về địa điểm tổ chức hôn lễ, không ngờ sau khi mẹ Phó đến đây, bà còn phát hiện ra cơ hội kinh doanh. Không chỉ đầu tư vào nhà máy cho người khuyết tật mà tôi thành lập, bà còn bao luôn cả một khu rừng trúc ở đây, dự định sẽ phát triển thành khu du lịch nghỉ dưỡng. Đồng thời, bà còn quyên góp một khoản tiền cho viện dưỡng lão của tôi.
Bà gặp bà nội tôi, ân cần nắm lấy tay bà, chân thành nói: "Cảm ơn bác đã nuôi nấng, dạy dỗ Lạn Lạn thành một đứa con gái tốt như vậy."
Bà nội tôi vì đôi mắt, cả đời chưa từng bước chân ra khỏi thôn. Bà không nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt trước mắt, nhưng bà có thể nghe thấy tiếng người ồn ào, náo nhiệt, và cả tấm lòng của người đang nói chuyện với mình.
Bà mỉm cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay mẹ Phó, đôi mắt ngấn lệ.
"Con bé từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực, may mà được rất nhiều người tốt bụng giúp đỡ."
Mẹ Phó nghiêm túc đáp: "Sau này con bé sẽ được hạnh phúc."
Nói rồi, bà kéo Phó Hành đang đứng bên cạnh: "Con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi bà nội đi."
Phó Hành uất ức: "Mẹ, con gọi rồi, bà nội còn lì xì cho con một phong bao lì xì to nữa cơ."
Tôi tận mắt nhìn thấy!
Tuy rằng hôn lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng đã đến lúc "đổi cách xưng hô" rồi.
Vì vậy, tôi ngọt ngào gọi một tiếng "mẹ", nhận được một phong bao lì xì; sau đó lại gọi một tiếng "bố", lại được thêm một phong bao lì xì nữa.
Hôn lễ chính thức được bắt đầu, các bậc trưởng bối trong thôn, giám đốc nhà máy mà tôi từng hợp tác, viện trưởng viện dưỡng lão, tranh nhau tiễn tôi đi trên thảm đỏ.
Tôi từ chối bọn họ.
Đẩy xe lăn cho ông nội, nắm tay bà nội, từng bước, từng bước tiến về phía người đàn ông đang đứng ở cuối thảm đỏ.
Chưa đi được nửa đường, Phó Hành đã sải bước tiến đến đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/am-lan-trieu-sinh/chuong-10.html.]
Hốc mắt anh hơi đỏ ửng, khi nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt anh.
Tôi còn chưa kịp nói lời đã chuẩn bị sẵn, anh đã lên tiếng trước: "Lâm Lạn, quãng đời còn lại, anh sẽ cùng em đi tiếp, đưa ông bà nội, người dân trong thôn, tất cả mọi người ở đây, cùng nhau đi đến giàu có."
Tôi cố gắng mím chặt môi, ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Ai ngờ, anh lại ghé sát vào tai tôi, nhỏ giọng nói: "Khóc đi, mascara không trôi đâu."
Một câu nói, khiến tôi bật cười thành tiếng.
Hôn lễ được tổ chức đến một nửa, đầu đường đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, ngay sau đó, một đoàn xe tiến về phía này.
Mọi người đang ngồi dự tiệc, lần lượt đứng dậy, ngó đầu về phía đầu đường.
Tôi và Phó Hành cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Những người cần mời, chúng tôi đều đã mời đến cả rồi, ai lại đến vào lúc này chứ? Còn "hoành tráng" như vậy nữa!
Rất nhanh, cửa xe mở ra, anh quay phim vác camera trên vai, lao xuống trước, vừa đi vừa quay.
Đạo diễn, nhà sản xuất, nhân viên công tác của ekip chương trình show hẹn hò lần lượt bước xuống xe.
Anan
Trưởng nhóm ekip chương trình nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi và Phó Hành, vô cùng xúc động: "CP màn ảnh của chúng tôi đã thành đôi thật rồi, chuyện trọng đại như vậy mà không ghi hình lại thì thật là đáng tiếc."
Ngải Thi Kỳ, Dụ Ninh, còn có các vị khách mời đã từng tham gia show hẹn hò cùng chúng tôi, cũng lục tục bước xuống xe.
Màn hình lớn nhanh chóng được dựng lên bên cạnh lễ đường.
Trên màn hình, dòng chữ "đạn mạc" nhảy liên tục, tất cả đều là những bình luận "hú hét" của fans hâm mộ.
L ời chúc phúc ngập tràn, phong bao lì xì cũng nhiều vô số kể.
Tôi ôm một chồng phong bao lì xì, Phó Hành ôm lấy tôi.
"Toàn dân chứng giám, cuối cùng Lâm Lạn đã trở thành vợ của Phó Hành tôi rồi!"