Ấm Lạn Triều Sinh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-01 23:40:44
Lượt xem: 1,413
6.
Tôi "bùm" một cái, nhảy dựng lên: "Chúng tôi đang nói chuyện công việc."
Ngoài cửa, tất cả mọi người đều viết ba chữ trên mặt - "Không tin"!
Phó Hành đã bước vào: "Nói chuyện công việc? Có thể nói chuyện với tôi mà, tôi vừa lúc có vài việc muốn hỏi Lâm lão sư."
Không biết Ngải Thi Kỳ từ đâu chui ra, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Phó Hành.
"Oa, tuyệt quá, Lâm lão sư muốn dạy kèm tại chỗ sao, tôi muốn học, tôi muốn học!"
Ngay cả Dụ Ninh cũng đứng trước ống kính: "Học hỏi tiền bối."
Những khách mời khác không rõ chân tướng, hiếu kỳ đến vây xem, xếp hàng ngay ngắn, ngoan ngoãn như học sinh mẫu giáo.
"Muốn nghe!"
Tôi... chỉ muốn ngửa mặt lên trời than thở: "Mấy người muốn ép c.h.ế.t tôi có phải không!"
Rút lui trong lúc nguy cấp không phải là tác phong của tôi.
Vấn đề là, cũng không rút lui được!
Tôi chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, đấu võ mồm với Phó Hành: "Phó lão sư, anh quá lời rồi, tôi nào có gì đáng để anh phải hỏi han, ngược lại còn phải học hỏi anh nhiều hơn."
"Được thôi!" Anh lập tức đồng ý.
Tôi: "..."
Sao lại không đi theo kịch bản đã định sẵn?
Phó Hành kéo hai chiếc ghế ra: "Mời Lâm lão sư ngồi, cô muốn biết gì cứ việc hỏi."
Tôi chậm rãi di chuyển đến cạnh ghế, khóe mắt liếc nhìn màn hình lớn trên tường, suýt chút nữa tìm cục đậu hũ đập đầu tự tử cho rồi!
【Chị em ơi, tôi hơi choáng, ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc CP của Lâm Lạn là ai?】
【Cô gái này đúng là kiểu người "vạn người mê", đứng với ai cũng thấy đẹp đôi.】
【Tôi tán thành, lúc nãy Ngải Thi Kỳ đến gần cô ấy, tôi còn tưởng tượng ra được cả một câu chuyện tình yêu đồng tính nữ sâu đậm.】
【Thông báo quan trọng: Chương trình đang dần biến thái.】
【Bước vào thời khắc hỗn loạn CP.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/am-lan-trieu-sinh/chuong-5.html.]
【Nhưng mà tôi thật sự thích Lâm Lạn rồi thì phải làm sao?】
【Đừng nói nữa, tôi thích dáng vẻ cô ấy cố tình bôi đen bản thân, kéo hảo cảm cho người khác.】
【……】
Khán giả, các bạn thân mến ơi, các bạn có phải đã quên mất một chuyện rất quan trọng rồi không?
Tôi chỉ là một nghệ sĩ hết thời, tôi không sợ bị lãng quên đâu!
Tác dụng của tôi chính là làm nền cho các vị minh tinh, nghệ sĩ nổi tiếng mà thôi!
Tôi chỉ muốn âm thầm kiếm tiền, xin đừng nâng cao tư tưởng của tôi có được hay không?
Anan
Tôi mặt mày đau khổ, như ngồi trên đống lửa, thầm cầu nguyện trong lòng.
Còn Phó Hành lại đi khắp nơi châm lửa.
"Lâm lão sư? Cô muốn tìm hiểu phương diện nào?"
Gương mặt tôi, thật sự rất chi là khổ sở! Còn chưa kịp nói ra chữ nào, anh ta lại lên tiếng.
"Hay là như vậy đi, tôi sẽ diễn cho Lâm lão sư xem một đoạn cảnh hôn."
"Oa, mong chờ quá!"
"Mong chờ!"
"Mong chờ!"
Không biết ai đã kéo tôi đứng dậy.
Ngải Thi Kỳ và Dụ Ninh còn chạy tới chạy lui tìm đạo cụ cho chúng tôi.
Trên đạn mạc, ngoài giục tôi và Phó Hành mau diễn, thì chính là khen ngợi hai người ăn ý.
Cảnh tượng này, tôi chỉ có thể nói: "Ngượng ngùng quá đi mất, lần sau đừng như vậy nữa!"
Nhưng mà Phó Hành lại vô cùng hưng phấn!
Cái tên này không biết từ đâu chui ra, đứng sau lưng tôi, cùng tôi nghe toàn bộ quá trình, sau đó nhiệt tình nắm lấy tay đạo diễn: "Chúng tôi nhất định sẽ làm được."
Còn quay đầu lại nhìn tôi: "Lâm lão sư, chúng ta có thể làm được, đúng không? Có thưởng đó!"
Tôi hối hận rồi!
Cả cái thùng rác cũng không chứa hết được sự giả tạo của anh ta đâu!