Âm thanh giữa mùa hạ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:36:37
Lượt xem: 80
1
Đã chia tay nhiều năm như vậy rồi, tôi không nghĩ mình sẽ gặp lại Trang Dục trong tình huống thế này.
Gần đây trên mạng tràn lan những tin đồn xấu về tôi.
Là một nữ diễn viên tuyến ba không mấy nổi bật, công ty đã định bỏ qua mà không xử lý khủng hoảng truyền thông, chỉ có quản lý của tôi, Cửu Cửu, nhất quyết tìm luật sư để giúp tôi kiện tụng quyền danh dự.
Hôm nay, luật sư hẹn chúng tôi gặp mặt tại một quán cà phê.
Trang Dục ngồi đó một cách điềm tĩnh, mà tôi thì phải gắng hết sức để không quay đầu bỏ đi.
Cửu Cửu giới thiệu vài câu, rồi đưa ra một xấp tài liệu: “Tình hình hiện tại của chúng tôi là như vậy, đây là tài liệu tôi đã chuẩn bị.”
Trang Dục xem từng trang rất cẩn thận, thậm chí còn dừng lại đôi chỗ.
Tôi biết trong đó có gì.
Phần lớn là ảnh chụp màn hình những lời mắng chửi tôi trên mạng.
Bố phạm tội, bản thân làm việc tại quán bar, được đại gia bao nuôi, bệnh ngôi sao...
Tôi như đang ngồi trên đống lửa
“Vậy những điều này đều là sự thật?”
Cửu Cửu sững lại một chút: “Đương nhiên là không...”
Trang Dục cười nhạt một tiếng, đầy ẩn ý.
“...Dù sao thì, sự thật cũng không phải như những gì họ viết... Nếu anh không muốn nhận vụ này thì thôi, chúng tôi sẽ tìm người khác.”
Trang Dục liếc nhìn tôi: “Cô nghĩ với ngân sách của mình, có thể tìm được luật sư phù hợp hơn tôi sao?”
Anh chỉnh lại tập tài liệu trong tay, ra hiệu cho trợ lý phía sau đưa máy tính bảng đến.
Cửu Cửu nhìn vào những ghi chú chi chít trên đó, trong phút chốc đã im bặt.
Việc một luật sư trẻ như vậy tại công ty luật Giang Thị có thể thăng cấp thành đối tác cấp một, có nghĩa là mỗi năm anh đều kiếm về một doanh thu khổng lồ.
Cửu Cửu không thể hiểu nổi vì sao anh lại để mắt đến khoản tiền nhỏ của chúng tôi.
Tôi cũng không tài nào lý giải nổi.
Dù sao khi chia tay, chúng tôi chẳng hề vui vẻ gì.
Cách đây không lâu, tôi còn thấy anh trong một video phỏng vấn.
Trong video, gương mặt anh lạnh lùng, trả lời các câu hỏi còn thành thạo hơn cả tôi, người đã quen đối mặt với máy quay nhiều năm.
“Nghe nói luật sư Trang thời trẻ đã có một mối tình vô cùng nồng nhiệt, thậm chí từng nghĩ đến việc bỏ học vì cô gái đó?”
Trang Dục cười nhạt: “Khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
“Mọi người đừng học theo tôi.”
2
Sau khi chào tạm biệt, Cửu Cửu đi thanh toán.
Tôi đi vào nhà vệ sinh trước.
Kỳ sinh lý đến, cơn bụng đau dữ dội khiến cả dạ dày tôi cũng bị ảnh hưởng, mồ hôi lạnh tuôn xuống hai bên thái dương.
Vừa nãy tôi đã gắng gượng, nhưng giờ sắc mặt đã trắng bệch.
Đã vào đông.
Bầu không khí ảm đạm cứ mãi đeo bám.
Tôi chỉnh lại quần áo rồi bước ra ngoài, nhìn thấy người đang đứng bên ngoài nghịch bật lửa, tôi suýt nữa thì cho rằng mình gặp ảo giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/am-thanh-giua-mua-ha/chuong-1.html.]
Vẻ ngoài Trang Dục vẫn nổi bật như xưa, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc ẩn sau cặp kính gọng bạc khiến anh trông có chút xa cách.
Bộ vest được may đo tinh tế, khoác hờ một chiếc áo măng tô, giờ đây đã có phong thái tinh tế lịch lãm của một người thành đạt.
Nhưng lời nói lại không mấy dễ nghe, thậm chí còn có chút cay nghiệt.
“Biến mình thành thế này, rời xa tôi cô sống tốt quá nhỉ.”
“Tạm ổn thôi, còn thở là được.”
Môi Trang Dục mím chặt môi mỏng, tôi quen thuộc với biểu cảm này, là dấu hiệu anh sắp nổi giận.
“Nếu không có việc gì thì tôi...”
“Đây là cái gì?”
Thiết Mộc Lan
Trang Dục cầm một tập tài liệu.
Tôi đeo kính áp tròng, dễ dàng nhìn rõ nội dung trên đó.
Là hồ sơ khám bệnh của tôi.
Quá liều thuốc an thần.
Là bằng chứng cho thấy tôi từng mắc chứng trầm cảm.
Cửu Cửu chuẩn bị mọi thứ rất kỹ lưỡng, cô ấy hiểu tôi đến mức đã tìm hết tất cả những gì có thể tìm, lo rằng có thể sẽ cần đến.
Kiện tụng lẫn dư luận đều phải đối mặt, có thêm ý kiến của chuyên gia vẫn tốt hơn.
Thấy tôi không nói lời nào, Trang Dục gằn từng chữ một: “Tôi hỏi cô, đây là cái gì?”
Tôi định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh.
Như có gì đó đ.â.m vào mắt đau nhói.
Rõ ràng vừa nãy, tay anh vẫn còn trống không.
Tôi bật cười: “Khi đó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
Trang Dục sửng sốt.
Đáy mắt anh thoáng hiện vẻ tức giận.
Đúng lúc Cửu Cửu lúc bước đến, định chào hỏi: “Luật sư...”
Trang Dục chỉ nói: “Được rồi.”
Rồi quay người bước đi.
Nửa lời nói của Cửu Cửu còn dang dở.
“...Đẹp trai thật, nhưng tính cách hơi tệ. Tính khí của anh ta giống hệt những ngôi sao khó tính trong giới giải trí, thất thường chẳng chịu nổi!”
“Có vậy sao?”
“Đương nhiên...”
Trợ lý của Trang Dục đứng cách đó không xa, nhìn thấy chúng tôi thì liền bước nhanh tới: “Luật sư Trang nhờ tôi đưa cái này cho cô, cô Lâm, trời trở lạnh rồi, chú ý giữ ấm.”
Lòng bàn tay tôi ấm lên, nhìn chiếc máy sưởi tay cô ấy đưa, tôi không khỏi sửng sốt.
Cửu Cửu cũng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng đổi giọng: “...Không có gì! Chắc chắn là tôi đã hiểu lầm.”
Luật sư Trang, rõ ràng là một người tốt mà!
Tôi khẽ thở ra, nhưng mắt lại cay xè.
Cửu Cửu nhìn tôi một lúc, đột nhiên như nhận ra điều gì đó: “Hạ Hạ, hai người... quen nhau từ trước à?”