Âm thanh giữa mùa hạ - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:39:04
Lượt xem: 74
Tôi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, tôi có thể nhìn gần anh ấy như thế này. Khuôn mặt của Trang Dục hơi ửng đỏ vì sốt, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi không chớp.
“Lâm Hạ, em thật là tàn nhẫn.”
“Anh vốn đã không muốn liên lạc với em nữa, nhưng cuối cùng vẫn... không nỡ rời xa.”
Trong n.g.ự.c tôi ngay lập tức dâng lên cảm giác đau đớn, tôi mở miệng nhưng không nói được lời nào.
“Bình luận đó, anh đã đọc rồi.”
Tôi gần như ngay lập tức nghĩ đến, đó là bình luận dưới bài đăng “Nhân sinh hải hải.”
“Làm sao em biết anh sẽ không chọn em? Làm sao em biết anh sẽ hối hận?”
Anh ấy tỏ vẻ khó chịu, bàn tay nóng như lửa kẹp chặt cổ tay tôi: “Anh không còn là công tố viên Trang nữa, giờ anh là luật sư Trang. Luật sư Trang không cần kiểm tra chính trị, không sợ bị em ảnh hưởng, luật sư Trang rất có năng lực, anh có thể kiếm rất nhiều tiền mỗi năm, sao em vẫn không đến để nương tựa? Anh đã đi đến bước này rồi, đã đi đến hôm nay, giờ nói anh không bị em ảnh hưởng cũng đã quá muộn rồi.”
Nước mắt tôi rơi tí tách.
Tôi muốn rời đi, nhưng không thể nhúc nhích.
Người này thật gian xảo, lại nói những lời này vào lúc này.
“Xin lỗi.”
Tôi rút tay ra, vỗ một miếng dán hạ sốt lên trán anh.
Lần này, đến lượt Trang Dục bối rối.
“Trang Dục, tỉnh dậy đi, chúng ta đi truyền dịch.”
“...Không đi.”
“Đi truyền dịch.”
“Không đi.”
Tôi: “...”
Tôi cầm nhiệt kế lên, đo trán anh ấy.
38,7 độ... còn có thể chịu được.
Trang Dục loạng choạng tựa vào cạnh giường: “… Em đến đây làm gì?”
“Cici bảo em đến, cô ấy sợ anh có chuyện, còn dặn rằng trước khi hoàn toàn ngất xỉu, hãy nhớ lên mạng phê duyệt quy trình cho cô ấy.”
Trang Dục quay người, lấy điện thoại ra, nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ, giải thích: “Anh để chế độ im lặng.”
Ban đầu tôi muốn hỏi tại sao anh ấy lại sống ở đây.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc.
“Đi bệnh viện không?”
“Không đi.”
Được thôi.
Tôi lấy nước cho anh uống thuốc hạ sốt, rồi cố gắng dán thêm vài miếng dán hạ nhiệt lên mặt anh nhưng không thành công.
Tôi lấy que thử virus từ hộp thuốc ra kiểm tra, không thấy dấu hiệu bất thường.
Trang Dục vừa ho vừa giải thích: “Chắc không phải do virus, chỉ là bị cảm lạnh thôi.”
Tôi thở dài: “Em đi nấu chút gì đó.”
Tôi đổ một ly nước mật ong để trên đầu giường, dưới ánh mắt theo dõi của Trang Dục, tôi đi vào bếp.
Bếp của anh ấy trống trơn.
Được rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/am-thanh-giua-mua-ha/chuong-18.html.]
Tôi mở cửa ra ngoài, vừa bước được hai bước, cửa phía sau đã mở: “Em định làm gì?”
“Về nhà, nấu ăn, nhà anh chẳng có gì cả.”
“Em nấu ăn mất bao lâu? Nếu trong lúc em nấu ăn mà anh ngất xỉu thì sao?” Trang Dục nói một cách nghiêm túc, biểu cảm như trở về thời niên thiếu.
“Em lấy nguyên liệu xuống đây nấu, có cần giúp không?”
Tôi thở dài: “Anh nghỉ ngơi đi.”
Tôi nhanh chóng xuống dưới nhà, vo gạo và nhóm lửa, chuẩn bị nấu cháo bí đỏ.
Trang Dục đứng sau tôi rất lâu trước khi tôi nhận ra. Sắc mặt anh đã khá hơn so với lúc trước, đứng trước tôi một lúc, nhìn nồi cháo đang sôi sùng sục, rồi ngửi mùi thoang thoảng trong không khí và nhận xét: “Cháo nấu ngon hơn trước.”
Tôi khựng lại, không nói gì.
Món ăn cũng nấu ngon hơn trước.
Tôi nấu tôm xào rau, rồi còn món gà tiềm tiêu trong nồi, mang hết lên nhà Trang Dục.
“Hết cách, có một thời gian em không dám đặt đồ ăn ngoài, phải tự học nấu, cũng không thể để bản thân c.h.ế.t đói được.”
Trang Dục nói với giọng mỉa mai: “Anh tưởng em không sợ c.h.ế.t.”
Tôi hiểu được ý ngầm trong lời nói của anh: “Em không cố ý, chỉ là trong thời gian đó đang quay phim, trạng thái không tốt, mất ngủ nghiêm trọng... Khi đó không để ý...”
“Ồ.”
Thực ra cũng là vì Trang Dục.
Nhân vật trong bộ phim đó và câu chuyện của tôi với Trang Dục rất giống nhau, kiểu nam cứng đầu nhưng sợ bị cô gái quấn lấy. Sau khi quay xong phim, tôi tuyệt vọng nhận ra rằng tôi và Trang Dục chẳng khác gì diễn viên trong phim, có lẽ sau này sẽ không bao giờ gặp lại.
Bếp tỏa ra hương khói nồng nàn.
Tôi nấu xong đồ ăn rồi định rời đi, Trang Dục nhìn tôi một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Anh chưa uống thuốc.”
“Thế thì anh tự uống thuốc đi.”
“Nếu em đi, anh chưa chắc đã uống.”
“...Phải có người giám sát thì thuốc mới phát huy tác dụng à?”
Trang Dục nhún vai: “Chắc là vậy.”
Tôi bất đắc dĩ ở lại, dọn thức ăn lên bàn, Trang Dục thuận tay bật máy chiếu.
Tôi phát hiện trên đó có một thư mục ghi tên tôi.
“Đó là gì?”
“Phim em đóng, và các cảnh dựng từ sân khấu.”
Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
“Tại sao anh lại đặt em trong một thư mục riêng?”
Trang Dục trả lời không chút do dự: “Em nghĩ vì sao anh lại xuất hiện trước mặt em?”
Tôi nhận ra điều gì đó: “Anh khỏi bệnh rồi phải không?”
Trang Dục nhếch miệng cười: “Ừm. U are my favourite medicine.”
27
Hôm đó, cuối cùng vẫn không xem phim truyền hình của tôi.
Trang Dục mở một bộ phim, đến khi tên phim hiện lên tôi mới nhận ra, đó là bộ phim mà trước đây chúng tôi đã hứa cùng nhau xem nhưng cuối cùng lại không thể xem cùng nhau.
May mà bộ phim này cũng bình thường, nếu không, cảm giác tiếc nuối lại càng nhiều hơn.
Thiết Mộc Lan
“Lúc anh lên cấp đối tác, anh muốn đến tìm em, nhưng khi đó CP của em rất hot, trên mạng có rất nhiều bài phân tích, thậm chí có người chụp được cảnh hai người ăn cùng nhau, anh đã nghĩ rằng em có bạn trai rồi.
“Sau đó, anh phát hiện ra là không phải.”
Trang Dục bổ sung: “Sau khi tiếp nhận vụ án của em, anh đã hỏi Cửu Cửu.”