An An Yếu Đuối - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-25 13:36:15
Lượt xem: 2,743
Ngày thứ hai ở chùa Hộ Quốc, nhà họ Lục lại có tin tức, Lục Cẩn Nhàn đã khỏe lại thì lại bị bệnh nặng.
Giang Tự cau mày, đã cảm thấy mệt mỏi với trò mèo dai dẳng này.
Một lần giả bệnh để tranh giành sự chú ý thì thú vị, hai lần giả bệnh để giành ân sủng thì là không hiểu chuyện.
Nhưng hắn vẫn không buông bỏ được, lỡ như lần này là thật thì sao.
"An An, ta..."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, chặn lời biện hộ chưa kịp thốt ra của hắn, nhẹ giọng nói:
"Đi xem nàng ấy đi, đừng làm nàng ấy tức giận nữa. Ta đợi chàng đến đón ta."
Không tận mắt nhìn thấy, sao có thể hoàn toàn thất vọng được.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, sự khó xử trên lông mày biến thành áy náy nhàn nhạt:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Lúc về phủ ta sẽ đến đón nàng."
Ta gật đầu, tiễn hắn xuống núi.
Thấy bóng hắn biến mất ở cuối con đường quanh co, ta mới lạnh lùng nhìn:
"Ra đây."
Ma ma bên cạnh Lục phu nhân từ trong bóng tối bước ra.
"Cô nương là người thông minh."
"Ma ma có gì chỉ giáo?"
Bà ta lại khinh thường đáp:
"Cô nương không phải là đối thủ của chủ tử nhà ta. Dù có bản lĩnh đến đâu, cô nương cũng không đấu lại được quyền thế của Hầu phủ."
"Biết điều thì cầm năm nghìn lượng ngân phiếu này rồi cao bay xa chạy, nhà họ Lục sẽ bỏ qua chuyện trước đây."
Nhìn làn khói nghi ngút phía sau, ta thành kính lạy Phật, sau đó mới hứng thú đáp:
"Nếu không thì sao?"
Bà ta cười lạnh, trong mắt lộ rõ sát ý:
"Làm tiểu thư khó chịu, chính là làm trái với cả nhà họ Lục."
"Ngươi hãy nghĩ cho kỹ, nhà họ Lục là thế lực như thế nào. Ta khuyên ngươi biết điều một chút, vẫn nên ngoan ngoãn cầm tiền mà sống đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/an-an-yeu-duoi/chuong-8.html.]
Đây chính là ép ta nhường đường.
"Ai mà chẳng muốn sống, ta muốn tiền. Mười nghìn lượng!"
Bà ta nheo mắt lại, đánh giá ta một hồi, cuối cùng mới nghiến răng đưa cho ta tờ ngân phiếu mười nghìn lượng.
Một xấp dày cộp, khiến bà ta rất đau lòng:
"Là ta đã coi thường ngươi, ngươi còn tham lam hơn chúng ta tưởng."
Con người ai mà chẳng tham lam nhưng mười nghìn lượng này căn bản không thể bù đắp được quãng đời còn lại trống rỗng của ta, huống hồ, bọn họ còn muốn ta sau này sống không bằng c h ế t, rồi nhả toàn bộ số tiền ra.
Chỉ một nén nhang, Giang Tự đã đi rồi lại vội vã quay về, dẫn theo Lục Cẩn Nhàn và Hồ ma ma đắc ý.
"Vì tiền, ngươi đúng là cái gì cũng làm được."
"Thật không ngờ Giang phu nhân và Giang Tự ca ca lại thương yêu ngươi như vậy, ngươi lại vì mười nghìn lượng bạc mà bán rẻ tình nghĩa với nhà họ Giang."
Lục Cẩn Nhàn khoác áo choàng lông cáo, vẻ mặt kiêu ngạo, chỉ vào ta mà trút sự khó chịu.
Sắc mặt Giang Tự rất khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, từng chữ từng câu:
"Nàng nói xem, có phải thật không?"
Ta nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc đáp:
"Nếu ta nói không, chàng có tin không?"
Sắc mặt Giang Tự giãn ra, hắn lúng túng muốn đến kéo ta.
Nhưng Lục Cẩn Nhàn đột nhiên khoác tay hắn, chỉ vào gói đồ của ta mà cười lạnh:
"Giang Tự ca ca, loại người này không đáng tin."
"Vì quyền thế giàu sang mà cái gì cũng làm được."
"Chỉ cần lục soát gói đồ của ả là tìm được tờ ngân phiếu mười nghìn lượng kia."
"Mẹ đã cố ý đánh dấu, trừ khi ả không bao giờ lấy ra, còn không thì sớm muộn cũng lộ tẩy."
"Thật không ngờ mẹ thương yêu ta, sợ lời đe dọa của ả, thực sự chịu bỏ ra mười nghìn lượng để mua sự bình yên cho ta. Nhưng mẹ không biết rằng, lòng người không đủ, lòng tham của ả càng là vực sâu không đáy."
"Nhận được ngân phiếu, ả vẫn muốn quay về nhà họ Giang tranh giành với ta, đúng là đáng c h ế t!"
Niềm tin mỏng manh của Giang Tự dành cho ta trong nháy mắt đã bị xé nát. Hắn chỉ đứng im nhìn ta, để mặc Hồ ma ma đoạt lấy gói đồ của ta.
Nhưng trong gói đồ chẳng có gì cả!