Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ăn không ngồi rồi - 1

Cập nhật lúc: 2024-08-27 16:06:00
Lượt xem: 2,150

Sau ba tháng nghỉ việc, con trai gửi ảnh tôi đang ăn bưởi vào nhóm gia đình.

 

Nó viết: [Người phụ nữ này lại ăn không ngồi rồi nữa rồi.]

 

Cha chồng lập tức lên tiếng: [Nên vả nát mồm mẹ mày ra.]

 

Mẹ chồng thì cạnh khóe: [Lúc trước đã bảo đừng cưới cô ta.]

 

Tôi giật lấy di động của con trai, trở tay gửi một đoạn thoại: “Mấy tên già khốn kiếp, ngày mai tôi sẽ đến lấy lại nhà.”

 

1

 

Tin nhắn vừa gửi đi, cuộc trò chuyện vốn đang sôi nổi lập tức lặng ngắt như tờ.

 

Tôi ném quả bưởi trong tay lên bàn trà, lật xem lịch sử trò chuyện lúc trước.

 

Con trai sắc mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống đứng ở một bên.

 

Thấy ngón tay tôi trượt lên, nó lập tức muốn lấy lại điện thoại.

 

“Mẹ! Đây là xâm phạm riêng tư của tôi, bà như vậy là không tôn trọng tôi!”

 

Nó vừa hét lên với tôi, vừa vươn tay đoạt lấy điện thoại.

 

Tôi nhặt vỏ bưởi ném lên mặt nó, cầm điện thoại nhanh chóng chạy vào trong phòng khóa trái cửa.

 

Trong từng tiếng đập cửa hung dữ vang lên, tôi xem xong tất cả lịch sử trò chuyện trong nhóm.

 

2

 

Trong nhóm chat chỉ có bốn người: mẹ chồng, cha chồng, chồng và con trai tôi, chỉ không có tôi.

 

Buồn cười chính là, nhóm này được đặt tên là Người một nhà tương thân tương ái.

 

Mười giờ trước, chồng gửi ảnh tôi đang ngủ vào nhóm.

 

Hai mươi mốt giờ trước, con trai gửi ảnh tôi ăn cơm tối vào nhóm.

 

Một nhóm chỉ lập hơn hai tháng, bên trong có năm trăm ba mươi hai tấm ảnh của tôi, ăn cơm, ngủ, xem ti vi, chơi game, đi dạo.

 

Bên dưới mỗi bức ảnh, bọn họ đều không ngừng nhục mạ tôi.

 

[Vợ mày sao hết ăn lại nằm như vậy?]

 

[Mỗi ngày đều chỉ ăn và ăn, một xu cũng không thấy cô ta đóng góp vào nhà.]

 

[Bây giờ thì tốt rồi, cho tám vạn lễ hỏi, cái gì cũng không kiếm lại được!]

 

Trong lúc lướt xem, điện thoại đột nhiên có một cuộc gọi video, là của mẹ chồng.

 

Tôi cười khẩy, dứt khoát ấn phím từ chối cuộc gọi.

 

Ba giây sau, mẹ chồng lại lập tức gửi lời mời gọi video.

 

Tôi suy nghĩ một chút, quyết định nhìn xem bà ta định làm gì.

 

Không ngờ điện thoại vừa kết nối, phía đối diện liền nhảy ra một tràng tiếng địa phương mà tôi căn bản nghe không hiểu, trong đó xen lẫn tiếng rít.

 

Tôi ghét bỏ đưa điện thoại xa, sau đó cúp máy.

 

Bà ta lại gọi tới, tôi vẫn nghe thấy tiếng địa phương, lại cúp máy.

 

Sau vài lần lặp đi lặp lại, cuối cùng mẹ chồng cũng nói tiếng phổ thông.

 

“Trình Nhan, rốt cuộc cô muốn làm gì?! Lấy lại nhà nghĩa là sao?!”

 

“Nhà bọn tao ở, sao mày có thể đến lấy lại? Mày là vợ con trai tao, nhà của mày chính là nhà của con trai tao, mày có tư cách gì lấy lại?”

 

Tôi cười khẩy: “Đừng nói nhiều như vậy, đêm nay mấy người lập tức cút ra ngoài, ngày mai nếu còn gặp lại mấy người, tôi sẽ báo cảnh sát mấy người chiếm tài sản của tôi.

 

Lời này vừa nói ra, bà ta lập tức trừng đôi mắt tam giác âm trầm nhìn tôi.

 

Cha chồng ở phía sau bà ta làm phông nền, rất giống ma quỷ đến đòi mạng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/an-khong-ngoi-roi/1.html.]

Con trai tôi vẫn không ngừng đập cửa phòng, tiếng thét thê lương như trong nhà đang g.i.ế.c heo.

 

Mẹ chồng nghe thấy tiếng cháu trai ngoan đang khóc, tức giận chất vấn tôi: “Mày làm gì vậy, mày như vậy mà là làm mẹ sao?”

 

“Tao đã nói mày là đồ đàn bà khốn nạn mà! Mày chờ tao qua đó, xem tao trị mày như thế nào!”

 

Tôi lập tức cúp video.

 

Trị tôi?

 

Bọn họ thật cho rằng mình là hoàng đế và hoàng hậu của vũ trụ này sao?

 

3

 

Mở cửa phòng ra, tôi nhanh chân lui về phía sau một bước, tránh bị cái tên khốn vô ơn không có lương tâm đập trúng.

 

Tiếng khóc của con trai dừng lại, nó nắm hai đ.ấ.m đứng ở một bên oán hận nhìn tôi.

 

Tôi tiện tay ném điện thoại của nó, đi vào phòng khách tiếp tục ăn bưởi.

 

Trái bưởi này vừa ngọt vừa nhiều nước, là cha mẹ tôi cố ý nhờ vườn trái cây chọn.

 

Sau khi nhận được bưởi cha mẹ ngay lập tức xách tới cho tôi, nhân tiện mang theo một đống lớn đồ ăn mà tôi thích.

 

Tình yêu con gái của cha mẹ tôi, cứ như vậy bị nói xấu thành tôi ăn không ngồi rồi.

 

Đột nhiên, một tiếng vang lớn làm tôi giật mình.

 

Tôi quay đầu nhìn lại, cửa phòng con trai đóng chặt.

 

Nó ở trong phòng tức giận, muốn tôi hạ mình dỗ dành, xin lỗi nó.

 

Trước đây thì có, nhưng bây giờ thì không thể.

 

Hoàng hôn dần buông xuống.

 

Tôi chọn lựa trên phần mềm giao hàng, chọn món gà rán mình thích ăn nhất để đặt hàng.

 

Bởi vì tính chất công việc trước kia, tôi không biết nấu cơm, bình thường đều gọi đồ ăn bên ngoài qua ngày.

 

Sau khi ở cùng Cao Lâm, cơ bản đều là hắn nấu cơm, rửa chén.

 

Theo nguyên tắc kết hôn là hai người sống qua ngày, sau đó tôi cũng từ từ học được cách rửa bát đũa, làm việc nhà.

 

Sau khi nhận hàng xong, tôi mở bao bì ra, bày sẵn trên mặt bàn, chuẩn bị chụp hai tấm ảnh gửi cho bạn thân xem.

 

Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào con trai xuất hiện ở bên cạnh tôi, đưa tay lấy gà rán trên bàn.

 

Tôi lập tức đánh tay nó, lạnh lùng nói: “Làm gì đó?”

 

Nó bị sắc mặt tôi dọa sợ, uể oải hai giây, lại đúng lý hợp tình: “Ăn cơm.”

 

“Mẹ dùng tiền của mình để mua, dựa vào cái gì cho con ăn? Chuyện trưa nay, con có xin lỗi mẹ một tiếng nào chưa?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

“Tôi là con trai của bà, bà không cho tôi ăn cơm sao?”

 

“Cha tôi mỗi ngày ở bên ngoài vất vả kiếm tiền, bà ở nhà ăn uống vui chơi, bà tiêu tiền thì được, sao không cho tôi tiêu tiền?”

 

“Tôi cũng không nói sai, không phải mỗi ngày bà đều ở nhà ăn cơm chùa, tại sao tôi phải xin lỗi bà chứ?”

 

Một đống lời bẻ cong sự thật hoàn toàn làm tôi choáng váng.

 

Thế nào là tôi nên cho nó tất cả mọi thứ?

 

Thế nào là tôi ở nhà ăn uống vui chơi?

 

Tôi cố nén lửa giận nói: “Cao Viễn Xuyên, con đi du lịch, tham gia trại hè, đi học bổ túc, mua điện thoại, mua máy tính, mua xe đạp, có loại tiền nào mà không phải mẹ bỏ ra chứ?”

 

“Nếu con cảm thấy mẹ ăn không ngồi rồi, vậy con hãy lấy hóa đơn mẹ tiêu tiền của cha con tính rõ từng khoản cho mẹ, nhìn xem rốt cuộc là mẹ ăn không, hay là con và cả nhà cha con ăn không của mẹ!”

 

Chồng tôi, Cao Lâm làm việc ở một tòa soạn báo gần như đóng cửa, làm mười năm vẫn chỉ là một biên tập viên bình thường.

 

Với đồng lương của hắn, căn bản nuôi không được thiếu gia Cao Viễn Xuyên xa hoa lãng phí, chứ nói chi là mua một căn hai trăm mét vuông ở nơi tấc đất tấc vàng của thủ đô này.

 

Loading...