Ăn phải nấm độc tôi và bạn thân có bạn trai như ý - 20.1
Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:48:47
Lượt xem: 41
Sau đó, chúng tôi bắt được một chiếc taxi. Giang Chu giúp tôi xuống xe và đưa tôi đến tận cửa nhà.
Khi nói lời tạm biệt, tôi định mở cửa thì đột ngột bị anh ấy giữ lại.
Giọng anh ấy hơi khàn khi nói từ phía sau:
"Có phải em quên mất điều gì rồi không?"
Tôi cúi đầu kiểm tra lại áo khoác và điện thoại, mọi thứ vẫn còn.
Quay người lại, tôi lại bị anh ấy ôm chặt.
Anh ấy tiến thêm một bước, nhẹ nhàng đặt tôi lên cửa, tay đặt sau đầu tôi.
Cái ấm từ lòng bàn tay anh ấy lan tỏa khắp người.
Tư thế này thật sự rất gợi cảm, ít nhất là tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và mặt đỏ bừng.
Nhưng mà...
Liếc mắt sang một bên, tôi mới nhận ra rằng không chỉ mình tôi cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù Giang Chu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tai anh ấy lại âm thầm đỏ ửng.
Tôi cố tình trêu chọc anh ấy, cố ý tránh ánh mắt của anh ấy, và nhón chân đến gần tai anh ấy.
Bác sĩ Giang, tai anh hơi đỏ, có phải tim anh đang thẹn thùng rung động không?
Tôi biết mà.
Nói rồi, tôi học theo trên TV, nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh ấy.
Cả người anh ấy như bị điện giật.
“Chu Tư Nhiễm.”
Anh ấy gọi tên tôi, giọng nói khàn đặc.
Tôi đang tò mò không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo thì...
Đúng lúc ấy, cánh cửa đối diện nhà tôi bất chợt hé mở, mẹ tôi cùng bà Trần từ trong bước ra.
Còn tôi và Giang Chu thì đang ở một tư thế vô cùng thân mật, anh ấy đặt tôi lên cửa, tôi thì áp sát tai vào tai anh ấy.
Thật sự ái muội.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi vội vàng đẩy Giang Chu ra.
Bà Trần tròn mắt nhìn chúng tôi, "Nhiễm Nhiễm, đây là..."
Chưa kịp nói hết câu, mẹ tôi đã nhanh tay kéo bà Trần vào phòng, đóng cửa lại rồi lớn tiếng nói:
"Còn phải hỏi nữa sao, là con rể tương lai của nhà tôi."
Cả tôi và Giang Chu đều ngây người ra.
Anh ấy xoa trán, định nói gì đó thì cửa phòng lại mở ra, mẹ tôi cười tủm tỉm, "Bác sĩ Chu, tối mai qua nhà ăn cơm nhé!"
Nói xong, bà ấy đóng cửa lại, không cho ai kịp phản đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/an-phai-nam-doc-toi-va-ban-than-co-ban-trai-nhu-y/20-1.html.]
Giang Chu trầm ngâm một lúc rồi quay sang nhìn tôi, giọng điệu ủy khuất đến mức muốn khóc: "Em ơi, anh họ Giang mà..."
Dỗ dành xong cậu bạn trai mới này, tôi mới về phòng.
Sau khi rửa mặt xong, tôi nằm trên giường, vừa nghĩ đến việc phải thông báo cho mọi người về mối quan hệ của chúng tôi, điện thoại tôi bỗng rung lên.
Là Giang Chu.
Tin nhắn của anh ấy chỉ vỏn vẹn một câu, nhưng mỗi chữ đều toát lên sự ủy khuất:
"Trước đó Chu Bằng ngồi cạnh em nói gì vậy?"
Thật không ngờ anh ấy còn nhớ rõ từng chút một.
Biết anh ấy không chịu được nữa, tôi đành kể lại chi tiết cuộc trò chuyện khi ấy.
Vài giây sau, điện thoại lại rung lên.
Đêm đã khuya, giọng nói trầm ấm của anh ấy vang vọng bên tai khiến trái tim tôi không khỏi xao xuyến, bồi hồi..
Giọng nói của anh vốn dĩ đã dễ nghe, qua điện thoại lại càng trở nên trầm thấp hơn.
"Chu Tư Nhiễm."
"Vâng."
"Lúc anh đến cửa, anh rất sợ."
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sợ cái gì?"
Anh ấy đáp: "Sợ chưa kịp nắm tay bạn gái thì đã bị người khác cướp mất rồi."
Bị người ta cướp mất sao? Ý anh là anh trai kia à?
Phơi một mình
"Haha, không đến mức đó đâu, dù anh ấy rất đáng yêu nhưng thật sự không phải gu của em."
"Vậy em thích kiểu gì?" Anh ấy cố tình hỏi.
"Thì... Thích kiểu bạn trai như anh đấy!"
Tôi tưởng anh ấy sẽ vui vì câu trả lời của mình, ai ngờ anh lại trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Vậy trước đây bạn trai em cũng kiểu như anh à?"
Làm bác sĩ mà suy nghĩ có thể đơn giản đến vậy sao...
May mắn thay, kỹ năng ăn nói của tôi khá tốt, chỉ vài câu đã có thể lừa dối bác sĩ Giang.
Đêm nay, ngay cả trong giấc mơ cũng tràn ngập không khí của tình yêu.
Tối hôm sau, đúng như đã hẹn, Giang Chu đến nhà tôi.
Anh ấy mang theo rất nhiều quà tặng, trông rất trịnh trọng.
Đi cùng anh ấy còn có Du Du và Thư Ngạn.
Cha của Du Du qua đời sớm, mẹ lại tái hôn. Nhiều năm trước, cô ấy đã nhận ba mẹ tôi làm ba mẹ nuôi.
Vì thế, khi có bạn trai, cô ấy vẫn kiên quyết muốn giới thiệu cho cha mẹ tôi.
Cha mẹ tôi rất vui, đặc biệt là mẹ tôi, bà tin rằng chính nhờ sự ủng hộ của bà mà tôi và Giang Chu mới có thể ở bên nhau.
Tôi đã cố gắng cãi lại nhưng không hiệu quả, đành phải từ bỏ.