Án tử - 23 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-24 11:11:36
Lượt xem: 285
27
Tuy rằng Lưu Ninh Hoan và Vương phu không có hài tử, nhưng đã nuôi dưỡng rất nhiều dưỡng nữ (con gái nuôi).
Vương phu rất thích trẻ con.
Vì hồi nhỏ không học hành nên hắn thường đến trường học cùng các công chúa.
Phụ hoàng ngồi ở phía sau ghi chép, các tiểu công chúa không dám phạm sai lầm.
Suy cho cùng, lòng nhân ái không thể chỉ huy quân đội.
Vương phu ghi chép xong, còn so sánh chữ với các công chúa, nếu phát hiện có chữ viết nguệch ngoạc thì buổi chiều sẽ cho chạy một ngàn mét.
Đáng sợ nhất chính là, hắn còn nghiêm túc tham gia thi cử.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Lưu Ninh Hoan: "Lần này bọn nhỏ ai thi nhất?"
Vương phu: “Ta.”
Vương phu: "Là ta.”
Vương phu: "Vẫn là ta.”
Lưu Ninh Hoan:...
Vương phu: "Tỷ tỷ có phần thưởng gì không?"
Lưu Ninh Hoan trầm mặc thật lâu: "Vệ Phong, Hoàng lão Trụ quốc ở ngoài cửa nhìn chàng đấy."
28
Khi Thái Tông mười một tuổi, thi tháng vượt qua Vương phu.
Vương phu: "Con trưởng thành rồi, có thể giúp nhĩ nương phê duyệt tấu chương.”
29
Nghe nói sở dĩ Thái Tông được Thái Tổ nhìn một cái đã lập làm Thái Nữ, cũng bởi vì nàng là một trong số rất nhiều dưỡng nữ có tính cách giống Vương phu nhất.
Tuổi còn trẻ nhưng đã trưởng thành, tài đức vẹn toàn, thâm trầm nội liễm.
Có người nói: "Lập người kế vị làm sao có thể lập nữ tử?"
Thái nữ rút đao: "Khinh thường nữ tử như vậy, bây giờ ta sẽ cho ngươi biến thành nữ tử.”
Vào cuối triều đại Thái Tông, một số sử gia không chính thức cho rằng Thái Tông là cốt nhục của Vương phu.
Vương phu: "Ta uống canh tránh thai, Đồng Sử làm chứng, đừng nói hươu nói vượn.”
30
Một ngày, Lưu Ninh Hoan trang điểm, nhìn trong gương thấy một sợi tóc bạc.
Lưu Ninh Hoan: "Ta già rồi...”
Vương phu cầm sách đi qua, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc nàng: "Ba kiếp mới may mắn được gặp được công chúa tóc bạc.”
31
Mỗ quan: "Bệ hạ có tóc bạc..."
Vương phu rút kiếm nhìn.
Mỗ quan: "Mắt ta có bệnh.”
32
Uông thái y khi còn trẻ từng bị Vương phu mắng là "lang băm".
Có người hỏi: "Uông thái y, y thuật của ngài rốt cuộc như thế nào?”
Uông thái y: "Hừ, Vệ Bá Ước đến nay mỗi ngày vẫn đều ăn hai quả hạch đào!"
Lưu Ninh Hoan nghe vậy, che mặt thở dài: "Thì ra nguồn gốc là ở đây.”
33
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/an-tu/23-end.html.]
Tề Ngoạn qua đời, đế quốc cực kỳ bi thương.
Vương phu: "Dưới địa ngục hoàng tuyền, sẽ có thể gặp lại.”
Ba tháng sau, Vương phu quả nhiên lâm bệnh nặng.
34
Vương phu bệnh nặng, Lưu Ninh Hoan giao triều chính cho thái nữ, tự mình chăm bệnh ở điện Chiêu Dương, Vương phu lúc mộng lúc tỉnh.
Mùng tám tháng chín, Vương phu đột nhiên toả ra hào quang rạng rỡ, đứng dậy muốn lấy cung tên của mình, nhưng kéo không được, nên bật khóc: "Ninh Hoan, ta kéo cung không nổi nữa.”
Lưu Ninh Hoan nói: "Bá Ước, thiên hạ thái bình đã nhiều năm rồi, kéo không nổi cũng không sao.”
Vương phu nghe nói, thở dài một hơi rồi qua đời.
Lưu Ninh Hoan bình tĩnh gọi ba vị tham tri chính sự tới, chỉ định bọn họ làm phụ chính đại thần, dặn dò thái nữ: “Từ nay trở đi, con có thể xem bọn họ như phụ mẫu của mình.”
Hai canh giờ sau, hoàng đế băng hà ở điện Chiêu Dương.
35
Đế hậu hợp táng ở Chiêu Lăng.
Khi còn sống không có giây phút nào chia lìa.
An táng cùng họ trong Chiêu Lăng còn có hai bức tranh nhỏ.
Một bức là "Tướng quân xuất quan đồ" (Tướng quân xuất hành) do hoàng đế vẽ khi Vương phu bắc chinh.
Một bức khác là "Thiên tử quá giang đồ" (Hoàng đế qua sông) do một họa sĩ không rõ tên vẽ.
Họa sĩ vốn là nhân sĩ ở Từ Châu, bốn mươi năm trước trong vụ tàn sát thành Từ Châu, hắn đã theo hoàng đế qua sông và vẽ một bức tranh hoàng đế và một thiếu niên nhìn nhau với khoảng cách một chiếc thuyền.
Nghe nói lúc ấy thị vệ mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, đây là công chúa, là người mà thứ tiện dân như ngươi có thể nhìn sao?"
Thiên tử cười nói: "Sinh ra bần tiện, cũng không có gì đáng bị sỉ nhục, chỉ cần trong lòng có lòng yêu nước, một thời gian nữa có thể sẽ trở thành anh hùng.”
Thiên tử lúc đó mười tám tuổi, váy đỏ mang kiếm, nhìn thiếu niên kia hiên ngang mỉm cười.
Từ đó, Vệ Bá Ước hứa hẹn cuộc đời này sẽ ở bên nàng.
(--END--)
----------
Ngày tôi ra tù, chồng tôi muốn ly hôn với tôi.
Hắn nói bạch nguyệt quang đã đợi hắn quá lâu.
Tôi cười lớn: “Anh còn cho rằng hai năm trước là tôi đã đẩy Tô Nhiễm khiến cô ta ngã cầu thang sao?”
Chồng tôi im lặng một lúc rồi nói: “Nhiễm Nhiễm không trách cô nữa.”
----
1
Hai năm sau khi bị vào tù, tôi bước ra khỏi cổng trại giam với một cái túi vải. Đêm qua, các bạn tù bảo tôi đừng nhìn lại quá khứ nữa nhưng tôi không làm được. Sao có thể quên được khi tôi đã mất mát quá nhiều.
Tống Dục Minh đón tôi trên chiếc ô tô mới, tôi ngồi ở ghế phụ. Trong xe có mùi hoa cúc, tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác như đang ở một thế giới khác.
"Tôi muốn đi mua một ít quần áo." Tôi ủ rũ nói, tôi đang mặc chiếc váy đỏ từ hai năm trước, lúc tôi bước vào tù.
Tống Dục Minh ậm ừ và đưa tôi rời khỏi nơi này.
Đến trung tâm mua sắm, tôi chọn một chiếc váy trắng, nhân viên hướng dẫn mua sắm khen là quá vừa vặn, tôi chỉ cười và nhìn chiếc váy rộng rãi trên người ở trong gương, tôi biết mình quá gầy, không phù hợp, nhưng dù sao thì tôi cũng đã mua nó rồi. Cũng giống như hồi đó, dù biết Tống Dục Minh có người khác trong lòng nhưng tôi vẫn cưới hắn.
Tôi là một người cố chấp.
Tống Dục Minh nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó. Nếu như trước kia hắn hẳn là sẽ nói thẳng: "Tô Mạt, bộ váy này không hợp với em."
Còn bây giờ, hắn không nói gì mà rút thẻ ra và thanh toán cho tôi.
Còn chiếc váy đỏ cũ đó... thật trùng hợp là cả tôi và Tống Dục Minh đã đều không muốn giữ nó nữa. Đó là bộ quần áo tôi mặc khi vào tù hai năm trước, nó được đặc biệt chuẩn bị cho sinh nhật của Tống Dục Minh. Lúc đó, tôi thấy chiếc váy đỏ đó đẹp đến nỗi chỉ nhìn một cái là lập tức trả tiền. Thật là trớ trêu. Cũng là nó, lúc đó cảm thấy đẹp bao nhiêu thì giờ lại xấu xí bấy nhiêu.
Đọc full NGƯỜI XA LẠ tại Monkeyd