Anh ấy bị cuồng yêu đương - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-25 11:14:18
Lượt xem: 2,104
Mở điện thoại lên, toàn là tin nhắn của Tạ Thời.
Anh ta như phát điên.
Tin nhắn thoại mới nhất, thậm chí còn mang theo tiếng nức nở.
"Tiểu Tiểu, em đừng nghĩ quẩn được không? Còn có anh ở đây, anh sẽ chi trả tiền chữa bệnh cho em, anh có tiền, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em."
Kế tiếp là chuyển khoản.
Anh ta chuyển hết toàn bộ số tiền trong người cho tôi, có lẻ có chẵn.
Nhưng anh ta đâu biết, ngay cả cái tên Tiểu Tiểu này của tôi cũng là giả.
Nhấn nút nhận tiền, tôi gọi điện thoại lại cho anh ta.
Tạ Thời gần như là lập tức bắt máy, gầm lên gần như sụp đổ: "Sao em không nghe điện thoại của anh? Em có biết là anh lo lắng lắm không?"
Tôi hạ thấp giọng: "Xin lỗi, Tạ Thời."
"Chúng ta... chia tay đi."
Anh ta lập tức nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: "Em đang ở đâu? Anh đến tìm em."
"Tiểu Tiểu, em phải nhớ kỹ, còn có anh ở đây, cho dù có bán hết gia sản anh cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho em, em hãy tin anh!"
Nhìn số tiền vừa được chuyển khoản, tôi tự giễu cười.
Cần gì anh ta phải bán hết gia sản chứ.
Anh ta chỉ cần chuyển khoản sơ sơ là đã được bảy, tám chục vạn tệ rồi, số tiền này đủ để tôi học hết đại học, sau đó khởi nghiệp luôn rồi.
Anh ta gấp gáp lên tiếng: "Em đang ở bệnh viện nào? Anh đến ngay."
Tôi liếc nhìn dung lượng pin, cố ý nói chậm rãi: "Tạ Thời, bây giờ em rất sợ, hình như em chỉ còn lại một mình anh... em đang ở..."
Điện thoại báo pin yếu, tắt nguồn.
Tôi không biết lúc này Tạ Thời sẽ có biểu hiện gì.
Nếu anh ta thông minh một chút, nhìn thấy số tiền đã được nhận, sẽ nhận ra tôi là kẻ lừa đảo, sẽ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ liên lạc với tôi.
Cũng có thể anh ta chỉ đơn thuần nghĩ là tôi hết pin tắt máy, đang chờ tôi gọi lại cho anh ta, chờ đến khi gặp được tôi rồi đưa tôi đi chữa bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-ay-bi-cuong-yeu-duong/chuong-3.html.]
Nhưng số điện thoại này, sẽ không bao giờ liên lạc với anh ta nữa.
Đóng kịch phải đóng cho trọn vẹn, tôi cố ý tìm ảnh của một nhà tang lễ, định hai ngày nữa sẽ mượn danh nghĩa người nhà để thông báo "tin buồn" của tôi, khiến cho Tạ Thời hoàn toàn hết hy vọng.
Đồng thời, tôi thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về trường.
Mỗi lần trở về trường đều là một cực hình.
Anan
Mẹ tôi sẽ cố ý quên không đưa tiền sinh hoạt phí cho tôi, tôi nhắc đi nhắc lại, bà ta sẽ mắng mỏ và thoái thác hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng không còn cách nào khác, bà ta đưa cho tôi một nửa tiền sinh hoạt phí, còn lại bảo tôi tự lo liệu lấy.
Bây giờ, tôi đã nghĩ ra cách rồi, sau này sẽ không bao giờ làm phiền bà ta nữa.
Hôm tôi rời đi, mẹ tôi ngồi trên ghế sofa, cố ý coi như không nhìn thấy tôi, nhưng sắc mặt rất khó coi.
Em trai tôi cố ý nói: "Mẹ, chị sắp đi học rồi."
Bà ta chỉ "ừ" một tiếng.
Tôi không để ý đến bọn họ, đi thẳng ra khỏi nhà.
Mẹ tôi đột nhiên "Ơ" một tiếng: "Nó vậy mà không đòi tiền sinh hoạt phí."
"Cũng tốt, như vậy là mẹ có thể mua thêm nhiều đồ ăn ngon cho Tuấn Nhi rồi."
Em trai tôi nghe vậy, lập tức reo lên vui mừng.
Tôi khẽ nhếch môi, hy vọng sau khi biết chuyện em trai chụp lén ảnh bà ta để đổi lấy tiền, bà ta vẫn có thể yêu thương nó như vậy.
Càng lúc càng xa nhà, tâm trạng của tôi càng thêm vui vẻ, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn.
Xe của tôi phải đến chiều mới có, không cần phải vội.
Tôi dùng số điện thoại "Tiểu Tiểu" đăng bài viết cuối cùng lên vòng bạn bè.
Tạ Thời sẽ là người đầu tiên nhìn thấy.
Bởi vì trong Wechat này, chỉ có một mình anh ta.
Sau khi đăng bài, tôi lấy thẻ điện thoại ra, ném vào thùng rác.
Xin lỗi, Tạ Thời.