ANH ẤY HOANG DÃ NHƯ MỘT CON CHÓ - C22-end
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:38:18
Lượt xem: 446
“Luật sư giúp Ôn Thiển Thiển kiện hình như là bạn học trung học của em, là em sắp xếp đúng không?”
"Em bỗng nhiên chuyển tính, muốn làm chút việc tốt thôi.”
Tạ Trầm ôm tôi, cúi đầu, cằm có chút râu cọ vào đỉnh đầu tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Vậy em có thể làm thêm một việc tốt nữa không?”
Tôi ngẩng đầu hỏi: “Việc gì?”
Tạ Trầm không nói gì, quay về phòng thay một chiếc áo sơ mi trắng.
Anh rất ít khi mặc đồ trắng, nhưng khi mặc áo sơ mi trắng lại có một khí chất không thể chê vào đâu được.
Cộng thêm gương mặt đẹp không tưởng của anh nữa.
Khiến tim tôi đập nhanh hơn, đầu óc trống rỗng vài giây, mới lắp bắp hỏi anh.
“Anh muốn em làm gì?”
Tạ Trầm tiến lại gần hơn, đôi mắt hẹp lại nhìn tôi, giọng điệu nghiêm túc.
“Khi anh tỉnh lại, đã hỏi em, nếu anh ch, em có muốn chôn cùng anh không?”
Tôi không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh.
Cho đến khi những bình luận dày đặc trôi qua trước mắt, tôi mới hiểu—
Tạ Trầm đang cầu hôn tôi.
Tôi không biết là nên cảm động hay tức giận.
Mắt đỏ hoe đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh: “Đồ chó, ai lại đi cầu hôn như vậy!”
Tạ Trầm cười một tiếng, nắm lấy tay, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi.
Sau đó, anh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón áp út của tôi.
Tôi ngây người một chút.
“Anh cũng không hỏi xem em có đồng ý không.”
Tạ Trầm cong môi cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-ay-hoang-da-nhu-mot-con-cho/c22-end.html.]
“Anh biết, em sẽ đồng ý.”
Lúc này, bình luận đầy trên màn hình.
【Ôi ôi ôi, kết thúc rồi nè.】
【Thì ra Lục Ngộ Châu và Ôn Thiển Thiển không phải là nhân vật chính, mà là cặp này, ai mà nghĩ tôi lại thấy được cái kết đẹp của phản diện chứ.】
Khác với mọi khi, khi Tạ Trầm cúi đầu hôn tôi, màn hình đầy bình luận đã biến mất.
Câu chuyện đến đây là hết.
Và nụ hôn sâu ấm áp kéo dài một lúc lâu mới kết thúc.
Ngón tay của Tạ Trầm lướt qua sợi tóc rủ xuống bên mặt tôi, ôm lấy gương mặt, xuyên qua ánh sáng ngọt ngào nhìn tôi.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Tôi hơi thở gấp gáp: “Đang nghĩ... câu chuyện tiếp theo, chỉ có em và anh mà thôi...”
Anh vuốt tóc tôi, cười hỏi:
“Vậy tiếp theo, chúng ta nên làm gì đây?”
Tôi ôm lấy cổ anh, kiễng chân, chủ động hôn anh.
Tạ Trầm ngay lập tức đè tôi xuống sofa.
Ngoài cửa sổ, âm thanh mưa rơi lộp độp, hơi nước ẩm ướt từ ban công tràn vào, rồi dần dần bốc hơi theo hơi nóng...
Mắt tôi mờ mịt.
Trong đêm dài sâu thẳm, chỉ có âm thanh của mưa, tiếng tim đập, cùng với hơi thở.
Tạ Trầm đưa tay lau nước mắt bên mắt tôi, cười khẽ, cúi xuống gần tai tôi.
“Có một câu, vừa rồi hình như quên nói.”
“Ôn Lê, anh đã yêu em, từ rất lâu rồi…”
…
[HOÀN]