Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Không Xứng! - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-05-22 08:46:11
Lượt xem: 1,825

Giang Tuyền nói rằng sự xuất hiện của tôi chỉ là điều nhắc nhở cô ấy rằng bản thân đã bị bỏ rơi như thế nào, cô ấy không muốn gặp tôi nữa.

Tôi không muốn thấy cô ấy cô đơn, nhưng tôi đã không nghe lời cô ấy và đi tìm An Kiều Nam.

Người phụ nữ này không thích tôi, cô ấy nói với Giang Tuyền rằng sau thời gian dài ở bên nhau, tôi vẫn chưa cầu hôn Giang Tuyền, chắc chắn tôi là một kẻ tệ bạc.

Lúc đó tôi coi thường những lời đó, nhưng sau này tôi biết rằng cô ấy đã đúng.

An Kiều Nam tát tôi và hỏi Giang Tuyền đang ở đâu. 

Không biết có phải do đã ở bên nhau quá lâu mà tôi có một linh cảm đặc biệt, tôi đoán được một nơi.

Tôi tìm thấy cô ấy ở nơi đó, tôi từng lén theo sau cô ấy đi đến nơi đó và đưa cô ấy về nhà chung với mẹ của chúng tôi.

An Kiều Nam đã đến bên cô ấy, và tôi cũng có thể tập trung xử lý công việc của mình.

Tôi đã bán đi hầu hết cổ phần mà tôi đang nắm giữ. Tôi muốn đưa Giang Tuyền trở về ngôi làng, ở bên cô ấy và mẹ của chúng tôi, bất kể cô ấy còn sống hay đã ra đi.

Ngay khi tôi mới đến Thanh Đảo, tôi nhận được điện thoại từ An Kiều Nam.

“Mau đến đây, Giang Tuyền sắp không được rồi."

Trước mắt tôi trở nên mờ mịt, mọi chuyện sao có thể xảy ra nhanh đến vậy?

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Cô ấy nằm trên giường, đầu chìm trong chiếc gối mềm, khuôn mặt trắng bệch, giống như một con bướm yếu đuối bị mưa làm ướt, nằm thoi thóp trên cành cây, chỉ còn chút hơi tàn cuối cùng.

“Sao lại ra nông nỗi như thế?!"

An Kiều Nam nằm ở bên đầu giường òa khóc.

Tôi lấy ra chiếc nhẫn, là chiếc tôi thấy khi thay bọc ghế sofa, tôi ngay lập tức nhớ lại ngày cô ấy bất chợt nói đến việc kết hôn.

Cô ấy đã mua chiếc nhẫn, và nói với tôi về việc kết hôn, khi tôi nói cần chờ đợi thêm, cô ấy đã phải cảm thấy đau lòng đến thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-khong-xung/chuong-21.html.]

"Giang Tuyền, Giang Tuyền..."

Tôi gọi tên cô ấy mấy lần, và đặt chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô ấy: "Chúng ta kết hôn, chúng ta kết hôn được không?"

Chiếc nhẫn đeo lên ngón tay áp út của cô ấy.

Giang Tuyền nhìn chằm chằm vào trần nhà, dường như không chú ý gì, chỉ thoi thóp nói: "Không ai yêu tôi cả.”

“Anh yêu em, anh yêu em!"

“Anh nói rằng sau thời gian dài ở bên nhau, chúng ta giống như người thân hơn là người yêu."

Cô ấy biết điều đó!

Tôi cảm thấy bây giờ thở ra cũng rất đau đớn, cơ thể không kìm được mà run lên: "Xin lỗi, anh xin lỗi, không phải như vậy, Giang Tuyền, anh yêu em."

"Không ai muốn nghe lời xin lỗi, ai cũng muốn được đối xử tốt."

"Mệt mỏi thật, tại sao tôi luôn là người bị bỏ rơi?”

Giang Tuyền nhắm mắt lại, chiếc nhẫn từ ngón áp út gầy gò của cô ấy trượt xuống rơi trên sàn nhà, phát ra âm thanh khiến tôi vụn vỡ.

Đầu tôi như bị một cái gì đó đập mạnh, cảm giác đau đớn và một cảm giác choáng váng kỳ lạ cùng nhau ập đến, tôi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của An Kiều Nam, tôi nhớ đến khi An Kiều Nam đưa cho tôi một ly nước để tôi thử nhiệt độ cho Giang Tuyền khi tôi mới bước vào.

"Đừng mà... không…!!!”

Tôi ngã xuống sàn, khi tỉnh lại, căn phòng đã trở nên tối tăm, cả Giang Tuyền và An Kiều Nam đều không có ở đó, trên sàn chỉ còn một chiếc nhẫn.

Tôi vội vàng gọi điện cho họ, không biết đã gọi bao nhiêu lần, An Kiều Nam gửi cho tôi một đoạn video qua WeChat.

Cô ấy đứng bên bờ biển, cầm hộp tro xương, mở nắp, rải những thứ trong đó ra biển lớn.

Tôi bị mắc kẹt ở thành phố không biết ngày về.

Loading...