Anh sai rồi - 1
Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:53:18
Lượt xem: 330
Sau khi kết hôn, tôi thỉnh thoảng lại gọi nhầm tên bạn trai cũ.
Giang Hành Châu đưa tay bóp cổ tôi, hung ác nói: “Nếu cô đang hẹn hò với cậu ta mà lại gọi tên tôi, lúc cậu ta nghe thấy có cảm thấy buồn nôn hay không?”
Anh gằn từng chữ một: “Giống như tôi bây giờ vậy.”
Tôi không giải thích được gì, Giang Hành Châu không biết rằng tôi mắc bệnh và trí nhớ của tôi đang dần mất đi.
Sau đó, tôi quên hết mọi chuyện, nhảy từ toà nhà cao tầng xuống.
Anh quỳ xuống đất như phát đ..iên, gọi đi gọi lại tên tôi: “Nhu Nhu, anh sai rồi.”
1.
Tôi nhìn Giang Hành Châu đứng dậy, nhìn vào những ngón tay thon dài mà anh đang cài từng nút áo sơ mi. Tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và im lặng của Giang Hành Châu.
“Em xin lỗi.” Tôi nắm chặt chăn: “Em không muốn chuyện này xảy ra. Em không biết tại sao mọi chuyện lại như thế này. Rõ ràng là em không hề nhớ đến anh ấy."
Tôi giải thích trong cơn hoảng loạn, nhưng chỉ trong chốc lát, đầu óc tôi trống rỗng.
Khi tỉnh dậy, tôi đã gọi tên Vân Dịch. Thực ra đây không phải là lần đầu tiên tôi gọi tên anh ấy.
Nửa tháng trước tôi đi du lịch biển với Giang Hành Châu. Tôi đi phía trước và nhặt được một chiếc vỏ sò rất đẹp, tôi vui vẻ mang nó đến cho anh.
"Vân Dịch, nhìn nè!”
Tôi còn không nhận ra những gì mình đã nói lúc đó.
Trong phút chốc, vẻ mặt của Giang Hành Châu trở nên cứng đờ.
Sau khi nhặt được một cái, tôi lại tiếp tục nhặt cái tiếp theo.
Giang Hành Châu nắm chặt lấy tay tôi một cách đầy mạnh bạo và đau đớn.
“Đủ rồi đó!” Anh quát lên sau đó nhìn chằm chằm vào tôi.
“Sao vậy?” Tôi không hiểu.
Anh nhìn tôi một lúc, sắc mặt có chút tái nhợt: "Không có gì. Nhặt một cái thôi."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đến lúc này giờ tôi mới hiểu ý anh là gì.
Tôi đưa tay nắm lấy tay Giang Hành Châu, nhưng anh đã gỡ tay tôi ra, đôi mắt thường ngày tràn đầy yêu thương dành cho tôi đã thay đổi, chỉ còn lại sự chế giễu lạnh lùng và ghê tởm. Giang Hành Châu chắc hẳn là ghét tôi rồi.
Tôi bị ánh nhìn của anh làm cho sững người, tay không thể tiếp tục cử động.
Giang Hành Châu thản nhiên ném điện thoại trước mặt tôi, trên đó là tin nhắn từ một người bạn của tôi.
[Vân Dịch đã trở về Trung Quốc.]
Điện thoại là của tôi, nhưng tin nhắn này được gửi đến khi nào? Tôi thật sự không biết nên nói gì. Cũng không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra.
"Bạn trai cũ mà cô nhớ mãi không quên đã trở về Trung Quốc rồi." Giang Hành Châu giễu cợt nói: "Cô muốn chơi trò nối lại tình xưa sao? Chắc cô vui lắm đúng không, Thẩm Nhu?"
Tôi không nói nên lời.
Thậm chí không biết nói như thế nào.
Tôi đã mất đi chức năng ngôn ngữ cơ bản nhất của một con người.
Giang Hành Châu cười lạnh nói: "Hiện tại cô cũng không thèm giả vờ nữa nhỉ."
Tôi không thể nói được gì cho tới khi Giang Hành Châu đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
2.
Ba chúng tôi học cùng một trường đại học.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Giang Hành Châu là khi đang trên đường đến ký túc xá nữ, lúc đó tôi mang theo một hộp các tông lớn chứa đầy đồ đạc.
Một buổi biểu diễn của câu lạc bộ sẽ diễn ra trong vài ngày tới, tôi sẽ gửi những đạo cụ này đến ký túc xá nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-sai-roi/1.html.]
Vân Dịch rất bận nên không có thời gian quan tâm đến tôi. Con búp bê thỏ nhỏ phía trên cùng hộp lắc lư rồi cuối cùng rơi xuống đất. Tôi chưa kịp làm gì thì một bàn tay xương thon dài đã nhặt nó lên. Tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
Người đó cầm con búp bê trong tay và nói: "Để tôi giúp cậu."
Tôi định từ chối thì anh đã giật lấy hộp giấy trên tay tôi. Thế là tôi phải nói cho anh ấy biết tôi cần mang đồ đến đâu.
“Tôi biết rồi.” Anh bình tĩnh nói.
Nói xong anh bổ sung thêm: "Tôi là bạn cùng phòng của Vân Dịch."
Tôi hỏi một cách tự nhiên: “Anh ấy nhờ cậu đến giúp tôi phải không?”
Anh dừng lại một lúc, và cuối cùng nói một tiếng "ừm".
Trên đường đi tôi đã biết tên anh là Giang Hành Châu.
Khi tôi gửi đạo cụ xuống tầng dưới ký túc xá nữ và gọi họ xuống nhận đồ, Giang Hành Châu vẫn còn ở đó.
Tôi đưa cho anh con thú nhồi bông hình chú thỏ nhỏ: "Xin lỗi đã làm phiền cậu, cái này cho cậu."
Sợ anh hiểu lầm, tôi nhanh chóng nói: “Cái này tôi tự mua, không phải đạo cụ đâu.”
Giang Hành Châu nhìn nó một lúc rồi nhét con thỏ to bằng lòng bàn tay vào túi.
"Không có gì.” anh nói.
Sau khi đưa đồ xong, tôi gặp Vân Dịch đang vội vã quay lại, anh nhíu mày và xoa đầu tôi đầy áy náy: "Tôi xin lỗi Nhu Nhu, hôm nay anh có việc phải làm, không thể giúp em được."
"Không sao đâu. Chẳng phải anh đã nhờ bạn cùng phòng tới giúp sao?"
Vân Dịch cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Em nói ai?"
"Giang Hành Châu."
“Là cậu ấy sao” Vân Dịch có chút kỳ quái cười: “Khi trở về anh sẽ cảm ơn cậu ấy đàng hoàng.”
Tôi đã không gặp lại Giang Hành Châu một thời gian.
Thật kỳ lạ, rõ ràng anh nói rằng anh là bạn cùng phòng của Vân Dịch, nhưng họ hiếm khi xuất hiện cùng nhau.
Mối quan hệ của tôi với Vân Dịch không kéo dài được lâu.
Một đêm mưa, tôi che ô ra ngoài mua sắm thì nhận được cuộc gọi từ Vân Dịch: "Nhu Nhu, chúng ta chia tay đi."
Hôm đó trời mưa rất to, tôi im lặng nhìn vào màn mưa, có thể nghe thấy hô hấp rõ ràng ở đầu bên kia của điện thoại.
Tôi không hỏi tại sao. Đối với tôi, khi một mối quan hệ kết thúc là chấm hết, không có lý do gì để người ta có thể từ bỏ ngoại trừ đã hết tình cảm. Cho dù có hỏi cũng chẳng để làm gì.
"Được." Tôi nói.
Tuy nhiên, Vân Dịch đã mỉm cười: "Coi kìa, Nhu Nhu, em không bao giờ quan tâm đến việc anh ở lại hay rời đi."
"Đây chính là lý do anh muốn chia tay sao?"
"...Không. Là anh có lỗi. Anh muốn ra nước ngoài và không muốn yêu xa." Vân Dịch luôn rất thành thật với tôi.
Tôi thở dài sau khi cúp điện thoại.
Tôi đã mua một túi đồ lớn, định đợi Vân Dịch đến đón, nhưng không ngờ chúng tôi cứ như vậy mà chia tay. Tôi chỉ có thể tự mình trở về với chiếc túi trên tay.
Chiếc ô trên tay cũng không vững nữa, cơn mưa đã làm ướt sũng váy tôi.
Ngay khi tôi đang nghĩ cứ tiếp tục như vậy cho đến khi về tới kí túc xá thì một bàn tay giật lấy chiếc túi khỏi tay tôi, tay còn lại cầm lấy chiếc ô của tôi.
Khi ngước lên, tôi nhìn thấy Giang Hành Châu.
Tôi kiệt sức quá nên chỉ vội vàng nói lời cảm ơn.
Tôi mệt đến nỗi không muốn nói một lời nào. Thế là chúng tôi che chung một chiếc ô bước đi trên đường trong im lặng. Khi đến gần cửa ký túc xá, Giang Hành Châu đột nhiên nói: "Tôi nghe nói hai người chia tay rồi."
Tôi bối rối nhìn anh rồi gật đầu.