Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh sai rồi - 3

Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:53:49
Lượt xem: 293

Một số người nói không, một số nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, và một số lại gọi tôi là kẻ điên, tôi thậm chí còn hỏi một đứa trẻ không cao hơn đầu gối của mình. Sau đó, tôi bị mẹ của đứa trẻ đẩy ra, nói tôi là kẻ buôn người và hét lên muốn gọi cảnh sát.

 

Có người nhận ra tôi, trấn an người mẹ đó và nói cho tôi biết nhà tôi ở tầng nào. Người mẹ vẫn còn tức giận: “Cô ta bị sao vậy? Nếu bị bệnh tâm thần thì nên ở nhà, sao lại ra ngoài gây phiền toái cho người khác.”

 

Làm sao tôi có thể đ..iên được?

 

Tôi không có.

 

Nhưng tôi không thể tranh luận.

 

Khi đứng trước cửa nhà, tôi nhớ ra rồi.

 

Đây là lần đầu tiên tôi không muốn đi vào ngôi nhà của mình.

 

Tôi nắm lấy tay nắm cửa mà không cầm được nước mắt. Tại sao không thể nhớ ra sớm hơn? Nếu là sớm hơn, tôi sẽ không xấu hổ đến mức hỏi từng người một.

 

Cũng sẽ không bị nhìn một cách kỳ lạ, chưa kể còn bị túm lấy tay bảo đưa đến công an.

 

Lúc này tôi mới thực sự nhận ra mình bị bệnh, nghiêm trọng hơn nhiều so với tôi nghĩ.

 

Tờ giấy note đầu tiên tôi ghi địa chỉ nhà và số điện thoại di động của mình, tôi nhét nó vào túi áo khoác.

 

Nhắc mới nhớ, đó là một trong những chiếc áo khoác cổ điển tôi yêu thích. Giang Hành Châu đã dành cả tháng lương để mua nó cho tôi trong năm đầu tiên làm việc. Tôi cảm thấy hơi tiếc cho số tiền mà anh đã bỏ ra. 

 

Tuy nhiên, anh nói với tôi: "Vợ anh xứng đáng nhận được điều tốt nhất."

 

Vậy là chiếc áo khoác đó đã được treo trong tủ của tôi.

 

Tôi đã giữ gìn nó cẩn thận, hy vọng nó sẽ lâu hỏng nhất có thể hơn, giống như tình yêu của chúng tô ivậy.

 

Tôi cất tờ giấy note thứ hai vào tủ để có thể nhìn thấy khi mở ra.

 

[Chiếc áo khoác cổ điển thứ hai bên trái là do Giang Hành Châu tặng. Mình rất thích nó.]

 

Tờ giấy note thứ ba được dán bên cạnh cái thứ hai, điều này cũng là điều hiển nhiên. [Giang Hành Châu là chồng mình.]

 

Tờ thứ tư được ép dưới gối của mình. [Mình yêu anh ấy.]

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

--- Đây là bí mật quan trọng nhất của tôi.

 

4.

 

Trong vòng nửa tháng Giang Hành Châu vẫn chưa trở về nhà. Mỗi tối tôi đều đợi ở phòng khách cho đến tận sáng sớm hôm sau.

 

Để không quên đi mọi thứ về Giang Hành Châu, tôi bắt đầu ghi lại những sở thích của anh, dán nó trên tủ lạnh, trong tủ quần áo, trên giá sách.

 

Tôi thậm chí còn dán một tờ giấy note lên trán trước khi đi ngủ.

 

Bằng cách này, tôi sẽ nhìn thấy ghi chú của mình đầu tiên khi thức dậy vào sáng hôm sau.

 

Tôi sẽ xem lại mọi thứ về Giang Hành Châu vào mỗi buổi sáng.

 

Tôi mong có thể giải thích điều gì đó khi gặp lại anh.

 

Cuối cùng, Giang Hành Châu cũng xuất hiện. Tuy nhiên, anh cau mày ngay khi nhìn thấy tôi.

 

“Sao cô lại ở đây?” Giọng nói trách móc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-sai-roi/3.html.]

 

Thực sự tôi hơi lo lắng khi gặp lại anh. Tôi sợ anh vẫn còn giận mình.

 

"Em, em có chuyện muốn nói với anh." Tôi nói. Tuy nhiên, Giang Hành Châu không có ý định lắng nghe tôi.

 

Anh bước thẳng vào phòng, lấy đồ rồi rời đi. Tôi lập tức đuổi theo: “Khoan đã, Giang Hành Châu!”

 

Giang Hành Châu không có ý định đợi tôi. Sắc mặt anh nghiêm nghị, bước chân vội vã. Nó giống như cố gắng loại bỏ một cái gì đó bẩn thỉu.

 

Tôi đang mặc đồ ngủ ở nhà. Vừa xỏ dép đuổi theo lại bị anh vô tình xô ngã xuống đất.

 

Một cơn đau nhói ở mắt cá chân tôi.

 

Giang Hành Châu hiển nhiên nghe được, nhưng cũng không quay đầu lại.

 

Tôi nhìn anh bước vào xe.

 

Đèn xe bật sáng làm tôi chói mắt.

 

Giang Hành Châu khởi động xe với vẻ mặt thờ ơ.

 

Không biết dũng khí đến từ đâu, tôi không quan tâm đến việc xỏ đôi dép bị rơi vào, tôi lao tới xe, dang tay chặn lại. Tiếng phanh xe đột ngột nghe chói tai.

 

Vẻ mặt của Giang Hành Châu từ thờ ơ, rồi hoảng hốt sau đó tức giận. Anh bước ra khỏi xe và sải bước về phía tôi, kéo mạnh cánh tay tôi.

 

“Thẩm Nhu, cô đang tìm cái c..hết à?” Anh hét vào mặt tôi.

 

“Anh sẽ đi mất nếu em không ngăn anh lại.” Tôi nhìn anh.

 

Tôi cẩn thận nắm tay Giang Hành Châu.

 

"Anh ở lại được không? Em có chuyện muốn nói với anh."

 

Tôi ngước nhìn Giang Hành Châu, mong đợi anh sẽ mủi lòng.

 

Tuy nhiên, Giang Hành Châu đứng trước mặt tôi, lắc đầu chậm rãi nhưng kiên quyết.

 

“Đừng làm tôi phát ốm.” anh nói khô khan.

 

Tay tôi run lên không thể kiểm soát.

 

"Giang Hành Châu, đừng nói chuyện với em như vậy." Tôi cầu xin anh.

 

Giang Hành Châu nhìn tôi đầy mỉa mai.

 

Lúc này, đột nhiên tôi nhìn thấy người từ trên xe bước xuống.

 

Sau đó tôi mới nhận ra rằng Giang Hành Châu không đến một mình.

 

“Tổng giám đốc Giang.” cô gái có đôi mắt to tròn, trông rất đáng yêu và ngây thơ, “Sao vậy?”

 

Tôi không biết cô ta.

 

Tôi thậm chí còn không biết bây giờ ai đang ở bênh cạnh Giang Hành Châu.

 

Giang Hành Châu nắm lấy cổ tay tôi và vứt tay tôi xuống.

 

"Không sao đâu, đi thôi." Anh nói với cô ta.

Loading...