Anh sai rồi - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:54:49
Lượt xem: 319
Vậy thì anh ta đang cố gắng chiều chuộng ai?
Tôi theo họ đến tận khu phố khác.
Xe lạ không được phép tiểu khu này.
Xe của công ty chuyển nhà dừng lại, nhân viên đứng trước cửa gọi điện thoại.
Tôi dừng lại ở một góc và quan sát họ.
Khoảng bốn, năm phút sau, tôi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chạy ra dẫn xe của công ty chuyển nhà tiến vào.
Đúng là cô gái đó.
Người xuất hiện trong xe của Giang Hành Châu.
Tôi vẫn còn giữ tờ giấy note trong túi nên đã lấy nó ra.
Khi tôi lấy nó ra thì bị mép giấy cứa vào tay, cơn đau nhói khiến tay tôi run lên.
[Mình yêu anh ấy] Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi viết những dòng này, nhưng bây giờ tôi cảm thấy rất buồn.
Cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác của anh ta.
Buồn nôn.
6.
Bang Bang—
Cửa kính ô tô bị ai đó gõ vào.
Tôi nắm lấy đôi tay run rẩy của mình và vô thức xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi sẽ di chuyển xe ngay..."
Sau đó dừng lại.
Đúng.
Là người phụ nữ đó.
Cô ta đứng ngoài xe đưa tay vén mái tóc bị gió thổi bay.
"Có thể nói chuyện không, cô Thẩm."
Ngón tay bị mảnh giấy cào xước thực sự rất đau.
Thấy tôi không trả lời, cô ta từ từ qua phía bên kia, lên xe, ngồi vào ghế phụ.
"Tôi tự giới thiệu, tôi tên Trần Nhiên, hai mươi tuổi, là sinh viên đại học, là trợ lý thực tập của Tổng giám đốc Giang."
Cô ta nhìn tôi và đột nhiên nói: “Cô Thẩm lớn hơn tôi vài tuổi.”
Trần Nhiên quả thực vẫn còn rất trẻ. Cô ta trông hoạt bát và vui tươi khi ngồi trên ghế và bắt chéo chân. Toàn thân cô toát lên sức sống của tuổi trẻ.
Tôi nhìn cô ta, tìm kiếm điều gì đó ở cô ta mà Giang Hành Châu thích. Và tôi bắt đầu trông thiếu sức sống khi so sánh.
Tôi quay mặt đi: “Cô muốn nói gì với tôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-sai-roi/5.html.]
Trần Nhiên cũng không vòng vo nữa: "Cô Trần, hãy dừng lại, đừng làm những điều này nữa, cố gắng giữ lấy cho đến khi cô mất mặt cũng chẳng ích gì đâu."
Tôi hỏi một cách mỉa mai: “Có phải bây giờ cô đang muốn nói rằng anh ta yêu cô đúng không?”
Trần Nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ. Cô ta hỏi: "Cô có muốn xem nơi chúng tôi sống không? Đừng lo lắng, anh ấy không có ở đây."
Tôi đã theo Trần Nhiên đến đó.
Các nhân viên của công ty chuyển nhà vẫn chưa rời đi, họ mở to mắt kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Thật ra không ai có thể ngờ rằng người vợ đầu tiên lại xuất hiện cùng với người thứ hai?
Trần Nhiên dẫn tôi vào phòng khách.
"Tôi thích một ngôi nhà lớn hơn nên tôi đã mua căn nhà này."
Ngôi nhà của chúng tôi được mua khi chúng tôi mới kết hôn và nó không lớn đến thế. Giang Hành Châu nói rằng tương lai anh ta sẽ đổi một ngôi nhà lớn hơn. Bây giờ anh ta thực sự đã làm được. Nhưng nữ chủ nhân của nó không phải là tôi.
"Tôi không thích thiết kế gam màu tối. Thiết kế lúc trước quá buồn tẻ."
Tôi ngắt lời cô ta: “Đó là do tôi sắp xếp.”
Trần Nhiên cười không nói gì, nụ cười của cô ta như tát vào mặt tôi.
Cô ta không nói về thiết kế, cô ấy đang nói về con người. Trần Nhiên đầy xúc động giới thiệu tất cả các phòng cho tôi, thậm chí còn nghĩ đến việc sau này sẽ đặt ảnh cưới ở đâu. Như cô ta đã nói, thẩm mỹ của cô ta được bộc lộ ở khắp mọi nơi.
“Cô Thẩm.” Trần Nhiên nói với tôi: “Ly hôn sớm đều tốt cho mọi người.”
“Cô nóng lòng muốn chiếm thế thượng phong quá.” tôi giễu cợt nói: “Sao vậy, cô sợ anh ta không quên được tôi à?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sắc mặt Trần Nhiên trở nên khó coi nhưng cô ta nhanh chóng mỉm cười.
"Tôi hiểu cô rất rõ, bất kì người phụ nữ nào từ bỏ người đàn ông như Tổng giám đốc Giang cũng đều khó khăn. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ như vậy."
Trần Nhiên có vẻ rất ân cần và hào phóng: "Nhưng vì Tổng giám đốc Giang, tôi nghĩ tôi có thể chấp nhận sự tồn tại của cô. Nếu cô không thể quên anh ấy thì cô cứ đến tìm anh ấy, miễn là cô cảm thấy dễ chịu hơn. Đàn ông thực sự không giỏi từ chối đồ ăn được giao đến tận nhà."
Không có gì kinh tởm hơn việc người thứ ba nói điều này.
Tôi tát vào mặt cô ta, khuôn mặt trắng nõn của Trần Nhiên nhanh chóng đỏ bừng và sưng tấy.
Tay tôi run rẩy dữ dội: "Không phải cô cũng giao nó đến tận nhà sao?"
Sắc mặt Trần Nhiên có thay đổi lớn.
"Vì cô đã rộng lượng như vậy, tôi chúc giấc mơ của cô sớm thành hiện thực." Tôi nói với Trần Nhiên bằng giọng khàn khàn: “Nhưng đừng làm tôi thấy ghê tởm.”
7.
Ngày đến Cục dân chính, Giang Hành Châu đã trở lại. Đã có rất nhiều điều tôi không thể nhớ được vào thời điểm đó. Những tờ giấy note được dán khắp nơi trong nhà, nhưng dù vậy, tôi cũng bắt đầu dần quên đi rất nhiều thứ.
Thế là tôi bắt đầu viết nhật ký, cố gắng lưu giữ những ký ức dưới dạng nhật ký.
Khi Giang Hành Châu trở về, tôi đang ngồi trong góc phòng ngủ viết nhật ký. Những tấm rèm dày che khuất ánh nắng bên ngoài khiến căn phòng trở nên tối tăm. Nhưng tôi rất thích nó, nó khiến tôi cảm thấy rất yên tâm.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, rồi đi đến cửa phòng của chúng tôi. Tôi có thể nhìn thấy những cái bóng lấp ló qua khe cửa. Anh ta có vẻ do dự và mở cửa sau nửa phút.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa, ngón tay vô thức xoa xoa viên giấy cuộn tròn trong túi.
Nhật ký của tôi được lật ra, trên đó có ghi [Tên anh ấy là Giang Hành Châu, và anh ấy là người chồng mà tôi đã định ly hôn...]
Tôi chưa viết xong mà quên mất mình định viết gì tiếp theo, quên mất lý do tại sao chúng tôi ly hôn.
Giang Hành Châu nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, lạnh lùng như nhìn một người xa lạ. Nhưng tôi biết anh ta, tôi có ảnh của anh ta.