Anh sai rồi - 8
Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:56:19
Lượt xem: 756
Giang Hành Châu nhìn cô ta một lát, sau một lát mới nói: "Không."
Cô ta có chút thất vọng nhưng vẫn nói: “Không sao, chúng ta có thể hẹn ngày khác cũng được.”
“Tôi sẽ không đi quá giới hạn.” Giang Hành Châu cảm thấy trong lòng lạnh lẽo: "Nếu cô không thể hoàn thành công việc tôi giao một cách hiệu quả, cô có thể từ chức bất cứ lúc nào."
Sau đó Giang Hành Châu xin về công ty sớm.
Anh ta kiểm tra điện thoại và phát hiện Thẩm Nhu không hề liên lạc với mình trong khoảng thời gian này. Giang Hành Châu đứng dưới nhà một lúc lâu với điếu thuốc trên tay. Anh ta quyết định thu dọn đồ đạc và chuyển đi.
Thẩm Nhu không có người thân ở đây, tốt nhất nên giao căn hộ đó cho cô.
Ngày hôm đó Trần Nhiên cũng đi cùng Giang Hành Châu. Có người làm đổ rượu lên váy cô ta khi tiếp rượu, cố tình lợi dụng như vậy khiến Giang Hành Châu nhớ đến Thẩm Nhu lúc mới bắt đầu làm việc. Vì thế Giang Hành Châu đưa áo khoác cho cô ta mượn.
Đứng ở tầng dưới, Giang Hành Châu nhìn ánh mắt Thẩm Nhu chuyển từ cầu xin sang kinh ngạc. Thần sắc đó quá quen thuộc.
Nhớ rồi, giống như Giang Hành Châu của ngày xưa, cảm giác vui sướng khi trả được thù.
Trần Nhiên rất hiểu chuyện và diễn xuất rất tốt. Chỉ một lời nói, một động tác của cô ta cũng có thể khiến người ta phải suy nghĩ.
Giang Hành Châu ngầm thừa nhận câu trả lời của Thẩm Nhu, nhìn thấy cảm xúc tan vỡ trong mắt cô.
Hóa ra cô cũng sẽ đau đớn. Cô cũng sẽ phải chịu đựng sự phản bội.
Tuy nhiên, sau niềm vui là nỗi cô đơn vô vọng.
"Anh Giang, em giặt áo khoác rồi trả lại cho anh."
"Không cần, vứt đi."
Cả đêm Giang Hành Châu ngơ ngác nhìn trần nhà, cười nhạo chính mình không có tiền đồ. Vì thế anh ta lại gọi điện cho Trần Nhiên: "Việc chuyển nhà phải nhanh chóng hoàn thành."
"Được, Tổng giám đốc Giang."
Giang Hành Châu trở về nhà vào ngày ly hôn, trong phòng kéo rèm rất nặng nề. Anh cau mày và mở rèm ra. Ánh nắng chiếu vào căn phòng khiến nó đột nhiên trở nên sáng sủa.
Trong phòng khách không có bóng dáng Thẩm Nhu, Giang Hành Châu cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Nhu đang ngồi trong góc phòng ngủ. Trên đùi cô có một cuốn sổ đang mở.
Giang Hành Châu cau mày nói: "Cô đang làm gì vậy?"
Thẩm Nhu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn Giang Hành Châu một hồi lâu. Thấy Giang Hành Châu có chút mất kiên nhẫn, cô cất sổ ghi chép, đứng dậy.
"Viết nhật ký."
“Sao tôi không nhớ là cô có thói quen viết nhật ký nhỉ?”
Thẩm Nhu lắc đầu, không trả lời. Giang Hành Châu đề nghị đưa cô đến Cục dân chính ngay. Thẩm Nhu không có phản đối gì, đi ngang qua anh.
Giang Hành Châu cúi đầu nhìn khoảng cách giữa cô và mình. Hiện giờ ngay cả tiếp xúc với anh cũng không muốn. Thẩm Nhu lơ đãng và dường như không hề quan tâm đến việc ly hôn.
Sau khi ra khỏi Cục dân chính, hai người đứng ở ven đường, hai người từng thân thiết giờ trở nên xa lạ. Thẩm Nhu đột nhiên hỏi: "Anh ở bên em rất đau khổ sao?”
"Lại gì nữa đây?" Giang Hành Châu hỏi ngược lại.
Thẩm Nhu trầm mặc hồi lâu: “Xin lỗi.”
12.
Không lâu sau, Giang Hành Châu nghe được tin Thẩm Nhu nhảy lầu.
Mẹ Thẩm Nhu cố chịu đựng cảm xúc sụp đổ nói: “Thẩm Nhu không còn nữa. Hành Châu, cậu đến gặp nó đi."
Ngày tang lễ của Thẩm Nhu, Giang Hành Châu đứng nhìn từ xa. Đợi cho đến khi mọi người đã giải tán mới tiến đến gần hơn.
Trên tấm ảnh đen trắng, Thẩm Nhu cười rất đẹp, đôi mắt sáng ngời.
Giang Hành Châu nhớ rõ bức ảnh này là lần thứ ba họ hẹn hò. Anh ta đã chụp bức ảnh này cho cô, khi ấy cô còn rất trẻ.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Giang Hành Châu cảm thấy có chút mỉa mai. Nếu đã không yêu thì tại sao lại chọn bức ảnh này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-sai-roi/8.html.]
Lúc Giang Hành Châu men theo con đường nhỏ đi ra ngoài nghĩa trang thì gặp phải mẹ của Thẩm Nhu.
Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đã khóc đến mức mắt sưng đỏ.
Giang Hành Châu dừng lại. Anh ta đã từng thực sự coi người trước mặt như mẹ của mình nên không thể phớt lờ bà.
“Mẹ.” Anh ta không nói nhiều.
Mẹ Thẩm Nhu trả lại chìa khóa nhà cho Giang Hành Châu: “Thẩm Nhu đã rời đi, căn nhà đó quá xa nên tôi đã trả lại cho cậu. Đi xem đi. Nếu còn gì nó chưa lấy đi thì gửi lại cho tôi."
Giang Hành Châu trầm mặc hồi lâu: "Được."
“Còn có một cục giấy mà nó vẫn để trong túi.”
Bà đưa tờ giấy note nhàu nát cho Giang Hành Châu.
Trên đó chỉ có ba chữ: [Mình yêu anh ấy. ]
Giang Hành Châu ngơ ngác nhìn. Có lẽ bà không biết rằng Thẩm Nhu không hề yêu anh ta. Nhưng dù sao anh ta cũng cất nó đi: "Cảm ơn."
Ánh mắt mẹ Thẩm hiện lên vẻ bi thương: “Cậu đi đi.”
Giang Hành Châu trở về căn nhà của mình và Thẩm Nhu, trầm mặc ba ngày, vừa về đến nhà liền ngồi phệt xuống đất.
Tại sao?
Tại sao phải c..hết?
Giang Hành Châu nhắm mắt lại và liên tục đập đầu vào tường. Vốn dĩ anh ta nghĩ tốt nhất nên để cô đi, nhưng anh ta không ngờ rằng một ngày nào đó cô sẽ c..hết theo cách này.
Giống như không có một sự ràng buộc nào trên cuộc đời này nữa. Cô không nhất thiết phải yêu anh, nhưng còn Vân Dịch thì sao? Sao cô lại không có bất kỳ mục đích sống nào cả sao? Sao cô lại sẵn sàng tìm đến cái c..hết?
Đêm đó Giang Hành Châu cuộn tròn ở phòng khách cả đêm. Anh ta không dám tiến lại gần hơn nữa. Anh ta không dám đến gần nơi mà Thẩm Nhu từng tồn tại.
Ngày hôm sau Giang Hành Châu đến công ty của Vân Dịch. Trước mặt tất cả các nhân viên lôi Vân Dịch ra chất vấn.
Vân Dịch nhìn Giang Hành Châu đang giận dữ với vẻ ngạc nhiên và thương hại.
"Cô ấy chưa bao giờ liên lạc với tôi cả. Giang Hành Châu, chúng tôi chưa bao giờ liên lạc với nhau.”
"Không thể nào!" Giang Hành Châu hung tợn nói: "Rõ ràng cô ấy rất yêu anh! Cô ấy đã chờ đợi anh."
Vân Dịch nhìn anh ta với ánh mắt chán nản và buồn bã. Hôm nay Vân Dịch cũng nghe được tin Thẩm Nhu qua đời.
"Giang Hành Châu, anh yêu cô ấy nhiều như vậy, sao anh không nhận ra rằng cô ấy không còn yêu tôi nữa?"
"……Anh nói dối."
“Nếu thực sự yêu sao lại không liên lạc? Tại sao chúng tôi lại chia tay? Tôi ra nước ngoài và cô ấy c..hết."
Từ "c..hết" khiến Giang Hành Châu tức giận và anh ta đ.ấ.m vào mặt Vân Dịch.
Giang Hành Châu quay về nhà. Anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra nên chỉ có thể bước vào phòng và cố gắng tìm kiếm những bằng chứng khác.
Sau đó, Giang Hành Châu tìm thấy một mảnh giấy có chữ dưới tủ sách ở nhà.
Giang Hành Châu tưởng đó là một bản nháp nào đó, nhưng nhìn thoáng qua anh đã nhìn thấy tên mình.
Đó là chữ viết tay của Thẩm Nhu.
Trước khi cô rời đi, mọi thứ liên quan đến cô đều bị xóa sạch.
Đây là mảnh giấy duy nhất còn sót lại.
Vì bị vứt vào khe tủ nên nó còn ở đó mà không hề hấn gì.
"Anh ấy tên là Giang Hành Châu.”
“Anh ấy thích nho và xoài, không thích đào.”
"Anh ấy thích nấu ăn.”