ANH TRAI EM GÁI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-23 13:06:30
Lượt xem: 432
6. Qua vài ngày, vừa đến cuối tuần, mẹ tôi đến nhà ông nội xem chúng tôi.
Tôi rất vui, lật tủ lấy váy hoa nhí ông nội mua cho tôi, tôi muốn mặc đẹp để cho mẹ xem, tôi muốn cho mẹ biết, tôi rất lâu rồi không bị ốm, không phải là cái thùng thuốc nhỏ nữa.
Nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, liền nghe thấy mẹ tôi đang tranh cãi với ông nội: “Bố, hai cái đứa phế vật này bố nuôi có tác dụng gì? Chỉ tổ mệt người. Con nghe nói bố còn tốn tiền mua thuốc cho cái thằng què kia, còn không bằng đưa tiền cho con mua ít đồ ăn đồ uống tẩm bổ cho Tống Lôi còn hơn.
“Cô nói cái gì thế? Cô làm mẹ mà sao nhẫn tâm như vậy?”
Bên trong phát ra âm thanh gầm gừ giận dữ của ông ngoại.
“Không phải con nói bố, thằng què chính là thằng què, bố đừng lãng phí sức lực nữa. Tiểu Nha thì bệnh tật quấn thân, nuôi nó chỉ tổ tốn tiền, bố tốt nhất là vứt hai đứa nó đi, đem cho người khác cũng được.
“........”
Nước mắt tôi không kìm được rơi xuống.
Anh hai thấy tôi khóc, vén tay áo lên lau nước mắt cho tôi: “Tiểu Nha, đừng khóc nữa, họ không cần chúng ta, chúng ta cũng không cần họ nữa”
Anh hai nghiến răng nghiến lợi nói, tôi cũng có thể thấy rõ những giọt nước mắt long lanh trong mắt anh.
7. Đông đến xuân đi, chớp mắt, anh hai đã luyện tập được gần 1 năm, hiện giờ anh đã có thể chống gậy để đi đường, tiến bộ rất nhiều.
🥰Chỉ thích đi chơi - Gặp bạn khắp nơi
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Chỉ thích đi chơi - 只能去玩. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà mình.
Anh nói chuyện so với trước đây cũng lưu loát hơn nhiều lắm, thỉnh thoảng khi nói những câu phức tạp thì vẫn còn bị vấp váp.
Năm anh hai sáu tuổi, đáng nhẽ có thể học lớp 1 nhưng ông ngoại không đưa anh đến trường.
Ông đến cửa hàng văn phòng phẩm, mua sách lớp 1 về dạy chữ cho anh.
Ông ngoại nói, đợi đến khi tôi cũng 6 tuổi, cùng anh trai đi học, còn có thể giúp đỡ để ý cho anh hai.
Sau khi ông ngoại dạy anh biết chữ, ông còn dạy anh làm toán, căn bản không cần phải dạy đến lần thứ 2 anh đều có thể học được, ông ngoại khen anh là thông minh thiên bẩm.
Ông ngoại không biết phiên âm tiếng Hán, nên nhờ cháu trai bà Vương đang học lớp 3 dạy cho anh hai.
Chỉ dạy 3 tháng, mà ngữ văn và toán học anh hai đều có thể học được.
Anh hai sau khi biết chữ, liền tự học hết trong sách giáo khoa, còn muốn học nhiều sách hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-trai-em-gai-cwfs/chuong-4.html.]
Ông ngoại bèn ra cửa hàng văn phòng phẩm mua rất nhiều sách như “Truyện đọc”, “Thế giới toán học”, “mươi vạn câu hỏi vì sao”, “thế giới động vật”, “tam quốc diễn nghĩa”, một chồng lớn xếp ngay ngắn trên tủ đầu giường.
Từ đó về sau, anh hai như bị nghiện, chỉ cần luyện tập hồi phục xong, toàn bộ thời gian còn lại sẽ dùng để đọc sách, còn rất háo hức thường đọc những câu truyện trong đó cho tôi nghe.
Không phải chữ nào anh hai cũng biết. Ông ngoại bèn mua “Từ điển Tân Hoa” để anh hai tra từ.
Sau khi đọc sách tôi mới biết được, thì ra trên thế giới có rất nhiều người đáng thương, lại có những người bị dù mù nhưng vẫn có thể trở thành tác giả nổi tiếng.
Có những người dù bị cụt chân nhưng vẫn là quán quân của Paralympic.
Có những người từ nhỏ toàn bị mắng là “Đồ đần”, lại vẫn có thể trở thành nhà mát minh nổi tiếng toàn thế giới.
Và sau khi đọc sách mới biết được, hóa ra thế giới lớn như vậy.
Vì thế anh em tôi khát khao, khi lớn lên có thể đi nhìn ngắm thế giới.
Rất nhanh, tôi 6 tuổi, anh tôi 7 tuổi.
Vì đã rèn luyện phục hồi 2 năm, anh tôi hiện nay có thể không cần chống gậy mà vẫn có thể đi được, chỉ là đi có chút chậm, không thể chạy cũng không thể nhảy.
Mặc dù như vậy, chúng tôi đã cảm thấy cực kỳ vui mừng rồi.
Cũng đồng thời, vì thường được ăn đồ ngon, tôi mỗi ngày lại cũng rèn luyện, nên thân thể tôi tốt hơn trước kia rất nhiều, không hơi một chút là ốm, cũng cao hơn và mạnh mẽ hơn.
Tháng 9 khai giảng, tôi và anh hai thành công trở thành học sinh tiểu học.
Ba mẹ tôi từ trước tới nay đều không đưa tên hai an hem vào hộ khẩu, ông ngoại liên hệ ba mẹ, không biết hai người họ nói cái gì, sau đó tên của anh em tôi được đưa vào hộ khẩu của ông ngoại.
Chúng tôi đã có tên chính thức rồi, anh hai tên Cố Dương, tôi tên là Cố Nguyệt (Trước đó Cố Nguyệt hay bị gọi là Tiểu Nha – tức là Tiểu Nha đầu, là cách gọi với các bé gái chứ không phải là tên).
Ông ngoại nói, vì chúng tôi hiện nay đã vượt qua cái khổ rồi, giống như mặt trăng và mặt trời vậy, mãi mãi sẽ tỏa sáng, mãi mãi sẽ tươi sáng xán lạn.
Ông ngoại trước đó đã chào hỏi trước với giáo viên trong trường.
Giáo viên chủ nhiệm là một cô giáo trung niên rất hiền hậu, ngày đầu tiên khai giảng đã đặc biệt đứng trên bục giảng nói với cả lớp, bạn học Cố Dương lớp chúng ta chân không được thuận tiên, vì vậy giữa các bạn trong lớp phải giúp đỡ lẫn nhau.
May mắn là, không có ai cười nhạo anh hai cả. Cả lớp đều rất tương thân tương ái.